Trần Vấn Lệ
Bài Thơ Này Bất Biến
Tình Anh Thương Nhớ Em
Tình yêu nào cũng vậy, nó có cánh em à! Máy bay bay kia kìa, bay qua rừng qua núi...
Máy bay bay xua đuổi những đám giặc xâm lăng...Máy bay vì nước non, bay trên đường giải phóng...
Tình yêu cũng là sóng, sóng quật ngã tàu thù. Sông Bạch Đằng thiên thu còn cọc cây làm chứng...
Tình yêu là bất động những nấm mồ tha ma...Hồn tử sĩ chỉ là gió bay qua đồng lúa...
Em ơi! Tình yêu là hoa nở anh hái tặng dâng em! Em hãy ngước mặt lên: anh hôn em đôi mắt...
*
Tình yêu anh đem cất trong từng mỗi bài thơ! Anh làm bằng giọt mưa chải cho tóc em mướt...
Nói với hoa thược dược môi em là hoa nha! Anh hôn hoài nụ hoa tình em thơm ngào ngạt!
Tình yêu là tiếng hát, em hát bài Tình Xa! Ô nhỉ bao năm qua Tình Yêu Mình không lớn!
Em vẫn Cô Xí Xọn đạp xe đi đến trường rồi để xe, nương nuơng từng bậc cấp vào lớp!
Ngày xưa là muôn một, Tình Yêu là muôn năm...bởi Tình Yêu hóa thần: Em là một Thần Tượng!
Anh thật lòng rất muốn gặp em hoan hô em! Đất Nước mình điêu linh...tại vì sao em nhỉ?
Chí làm trai bốn bể! Chí làm trai mây trôi! Phạm Hồng Thái xa xôi...còn tiếng bom Sa Điện!
Bài thơ này bất biến, tình anh thương nhớ em!
Đồi Sương Mù Suơng Gió Bay
Em rủ anh đi đồi sươngMấy hôm nay dạo phố phường hết vui!
Chiều em! Mình đi lên đồi
Tìm hoa quỳ nở giữa trời...mù sương!
Đà Lạt giống như Đơn Duơng
Đâu đâu cũng núi cũng non trùng trùng
Phấn thông vàng nhớ rừng thông
Mà thông thưa thớt...mà rừng hết hoa!
Lên đây chỉ ngó sương nhòa
Áo em lụa mỏng...thương tà gió bay!
Đồi sương đồi sương ngất ngây
Hôn em mấy nụ cho đầy trang thơ?
Mai anh về...em ngẩn ngơ
Ngó lên núi bạc đầu mờ khói sương!