Thơ Trần Vấn Lệ
BÀI THƠ HALLOWEEN
Buồn không biết làm chi bèn làm thơ thả gió! Ồ lạ ghê! Hoa nở... Ai biểu em đi ngang?
Hình như nắng có vàng? Hay là áo em nhỉ? Ngàn ngàn muôn Thế Kỷ... áo nàng vàng gió bay!
Buồn bèn nghĩ tới ai, bèn làm thơ... một chút, ai biểu em như mật cho nắng bỗng ngọt ngào...
Ai biểu em là sao hiện giữa trời quang đãng? Em, vô cùng ánh sáng của vầng trăng sáng trưng!
Tôi nghĩ tới hoa hồng: Em-là-hoa-yêu-quý! Thế giới một nước Mỹ, mỹ miều cũng một Em!
Con đường con dốc lên... Lên dám tới Đà Lạt? Có thể ngang Trại Mát hay dừng lại Dốc Đu?
Đà Lạt mình sương mù tháng Mười thường em nhỉ? Nhớ quá đi Cố Lý, năm mươi năm Cố Hương!
Tàn biết mấy cây nhang, nguyện cầu hoài chưa ứng! Thương dân mình chịu đựng, có em - nước mắt trào!
Tố Hữu nói yêu nhau...(*) mà màu nào chẳng lợt? "Quê nhà cỏ lợt màu sương, đường xa thêm một tấc đường một đau!" (**).
Nguyễn Du khóc rồi sao? Nguyễn Du khóc rồi sao? Em với anh làm sao? Con đường! Con dốc đứng!
Đà Lạt quanh co lũng, con nai vàng xé sương! Nó lạc dấu Thiên Đường dù đường quen nẻo thuộc... (***)
Bao giờ sông cạn nước? Bao giờ núi hết mây... Bao giờ rừng hết cây? Chân Lý này... không có!
Trời ơi tôi thả gió bài thơ Halloween!
(*) Thơ Tố Hữu: "Còn gì đẹp trên đời hơn thế? Người yêu người, sống để yêu nhau!"
(**) Thơ Nguyễn Du: "Quê nhà cỏ lợt màu sương, đường xa thêm một tấc đường một đau!".
(***) Thơ Huy Cận: "Nai quen lối cũ sương mù, xuống rừng nẻo thuộc nhìn Thu mới về".
THƯƠNG THƯƠNG
"Đêm qua nằm mộng thấy Thương Thương / má đỏ au lên đẹp lạ thường!". Hàn Mạc Tử có hai câu đó...Chỉ hai câu...biến ảo văn chương!
Xuân Diệu định nghĩa Tình Yêu, lúng túng, "Chết trong lòng một ít"...rồi quên! Em không hỏi anh một câu gì cả / mà trong lòng anh em mãi mãi là Em!
Trong không khí có cái mùi rất lạ. Mùi Tình Yêu em ạ, ban đầu! Anh nhớ tóc em bay chiều gió...Gió thơm lừng bông bưởi bông cau!
Anh cũng nhớ con bướm vàng bờ giậu...anh nghĩ là tằm nhả hết tơ! Anh thấy em từ trong tiền kiếp...nên muôn đời còn đó...thơ...thơ!
Anh cũng nhớ tiếng chuông chiều sớm...rơi theo mưa trắng dải Ngân Hà. Ai hứng được tiếng chuông, thì chắc / thấy mình đang đứng giữa vườn hoa!
Em, áo lụa, vàng, xanh, tím, đỏ...tự bao giờ thành muôn sao kia! Tự bao giờ mặt trời có mặt...chỉ vì em diễm lệ trăng khuya!
Anh không lạc trong không gian vô tận
bởi em cho anh một chỗ tựa đầu!
Tiếng chuông ngân lòng sông xanh khói sóng
anh biết lòng anh xanh thắm tự đâu!
Đêm qua nằm mộng thấy người yêu...chữ nghĩa thơm tho dáng Diễm Kiều! Anh nói với em lời nhỏ nhẹ, tình anh em đếm thử bao nhiêu?
HÃY CHO NHAU
CHÚT TỦI BUỒN AI CẤM
Ôi thích chứ nghe người ta nói thích / một cái gì người ta nhận mình trao...có thể Quê Hương hai giọt lệ trào... rồi mưa nắng phai đi màu mưa nắng!
Ai cũng biết thời gian trôi lẵng lặng cổng trại tù có cái khóa Thiên Thu, có bức tường rêu gắn ảnh Bác Hồ, có người lính canh những lời hứa hẹn...
Ai cũng biết có thuyền đi chẳng đến, chẳng đến bao giờ dù cái đảo hoang! Không ai sợ những tiếng nổ kinh hoàng: hết chiến tranh, không mặt trận nào còn nữa...
Mặt Trận Tổ Quốc không ai ngỡ, không ai ngờ... nó có lá cờ treo. Có những buổi mai, có những buổi chiều...giọt máu chảy? Thưa không! Giọt mưa sa trên màu cờ... Ai biết!
Có những cái chào, coi như Chào Tử Biệt, sao vẫn có người chấp chới ở chân mây? Ai vẽ cho em cái cặp chân mày cong như liễu, buồn hơn lau sậy?
Chúng ta thích... Thích Phật Thích Ca không vậy? Nét u trầm ảo diệu Sắc Không...Chúng ta đọc Kinh đi! Bài Kinh Kính Mừng: "Cảm Tạ Chúa Mỗi Ngày Có Đủ...".
Nhớ Và Thương. Thương Nhớ... Mơ Hồ...những nấm mồ bia mờ mờ mờ mờ nhang khói. Món quà tôi trao: Chữ Tình Mang Không Nổi, Chữ Đá Vàng Gió Thổi... không bay!
Chữ tình mang không nổi chữ đá vàng gió thổi không bay...
THƠ BỎ TÚI
Sách, có sách bỏ túi. Thơ, tai sao lại không? Tôi thử viết vài dòng và để vô túi... bóp!
Tôi bóp cho thơ ngộp, cho thơ bay hơi, thơ / giống như tôi hồi xưa bú Mẹ từng chút sữa!
Thơ, với tôi cơm bữa... mà chỉ là chiêm bao! Những tứ thơ ngọt ngào chỉ trào qua nước mắt!
Làm thơ xong đem cất... ra bờ sông thả bay...Thơ tôi in lâu nay chỉ là diều thả gió...
Thơ tôi xanh như cỏ. Thơ tôi đỏ như rừng... những đám lửa rưng rưng, những tro tàn cuồn cuộn!
Xa Đất Nước, tôi muốn Thơ Hơi Thở Cuối Cùng... bởi mình còn tay không... thì không còn gì cả!
Tôi thường ra Nghĩa Địa ngồi rất lâu chờ ma...Nghĩa địa có nhiều hoa mà không có bướm đậu!
Chim cũng không nương náu những nhành cây cong cong. Nghĩa địa thật mênh mông... chó, mèo, gà... không thấy!
Những cây nhang ngún cháy rồi nó cũng rụi tàn... Đời là chút tro , than? Tình, buồn trăm hướng gió?
Thơ tôi làm cho có, lục túi thấy hoang vu... Tôi, vậy chớ ở đâu? Bên ngoài rào nghĩa địa?
*
Có một chiều nắng xế tôi nhìn mây bay về... Tôi vẫn kẻ xa quê! Mưa đầm đìa sắp tới?
Thơ tôi không ai đợi.
Tôi. Một Cánh Buồm Nâu... (*)
(*) Thơ Nguyễn Bính: "Anh đi hả? Anh đi đâu? Cánh buồm nâu cánh buồm nâu... Cánh Buồm!"