Thơ Trần Vấn Lệ, 49 năm
CÓ MỘT HÔM CÓ MỘT HÔM
Có một hôm nghe buồn rã rời,
Ngó ra vườn trái chín rụng rơi...
Đây mà ở Quê Hương mình nhỉ
có bé thơ nâng trái chín lên môi!
Em ăn nó hay cất vào trong túi?
Có thể em đem về cho em của em?
Học trò ra chơi nhiều em đứng ngóng
người bán cà rem rung chuông leng keng!
Thầy dặn các em không ăn hàng rong
Các em nghe nén đói trong lòng.
Nhưng tiếng chuông cà rem cứ giục,
các em chờ mười lăm phút ra sân!
Tiếng chuông cà rem vang vang xa rồi.
Sáu mươi năm qua đời của tôi!
Thời đứng lớp một trường Tiểu Học
Nỗi buồn xưa giờ đã mồ côi!
Khi tôi lên dạy trên Trung Học,
giờ ra chơi không ai bán quà.
Bà Cai trường luôn luôn khóa cổng
(chỉ mở ra những lúc được vào ra).
Các em ơi vườn đang trái chín
rụng bắt đầy trên những lối đi...
Chim không đến, các em không có mặt.
Thầy buồn hiu! Đứng ngó. Nhớ thương về...
Sáu mươi năm rồi... Đời người tứ tán
Tôi lính tàn...Đời đang tha hương!
Nhớ biết bao cái đồn Lính ở!
Nhớ biết bao! Bát ngát những sân trường...(*)
...............................
(*). Đầu đời của tôi là Giáo Viên Tiểu Học. Có được bằng Tú Tài, tôi lên Giáo Học Cấp Bổ Túc. Tôi nhận lệnh nhập ngũ. Tôi vào trường Bộ Binh, ra trường đi tác chiến, ba năm sau biệt phái về Bộ Giáo Dục, đi dạy tiếp rồi cải ngạch lên dạy Trung Học. Tôi vẫn còn là Lính, vẫn lên lon... Tôi thành Tù Tàn Binh QLVNCH sau 30-4-1975, sáu năm, Tôi đến Mỹ năm 1989, tính tới bây giờ, 2024, là 35 năm tôi xa Quê Hương! Một ngày xa đủ cho nhớ, 49 năm rồi... tôi còn sống, vô lý quá! Tôi có một hôm, có nhiều hôm... rất buồn!
MỘT CHÚT MỘT CHÚT MỘT CHÚT
Một chút ngọt ngào trong khóe mắt,
một chút dập dìu trong trái tim,
một chút gì trên bàn tay ngửa,
một chút gì khi úp mặt và quên!
Chim đã có, đang về mang chút nắng
điềm báo lành cho biết hết mùa Đông,
chắc chim sẽ có nhiều đôi làm ổ,
có nhiều đôi vẫn sống chung cô đơn?
Mỗi một năm chỉ còn bảy tháng,
nắng nồng nàn, mưa lác đác cũng thơm,
người thì đợi Noel rồi Tết,
chắt chiu tiền về thăm chút Quê Hương?
Qua đại dương qua đại dương qua đại duơng,
xưa nhắm mắt kệ cha đời bạc bẽo,
nay mở trừng chỉ thấy mặt đại dương:
đó, cái mặt của Ông Bà Cha Mẹ...
Những giọt lệ tha hồ mà chảy
những lá cờ tha hồ mà bay,
người vuốt áo, người vuốt tay, vồ vập
nắng trong từng khóe mắt thơ ngây!
Ai cũng dại, cũng khờ, nhắc nhớ
dĩ nhiên là không phải chuyện hôm nay!
Chúng ta đi có Phật, Trời giúp đỡ,
chúng ta về Trời, Phật cũng đi theo!
LIÊU TRAI CHÍ DỊ
Lạ nhỉ! Sáng nay ra phố sớm / thấy người ai cũng dáng co ro, áo thêm một lớp... hình như lạnh, tất cả vòng tay giống học trò!
Hay mình đang đi trong chiêm bao? Hay mình đang bay trời đất nào? Mình vẫn yên mà, đang tỉnh táo. Cõi đời tĩnh lặng chẳng xôn xao!
Chắc mình lạc đường? Lạc một mình. Người ta là cái bóng cái hình... Lung linh trước mặt là hoa lá. Mình lặng im đường phố lặng thinh...
Một hồi chuông buông boong boong boong. Tiêng ngân nghe sao buồn buồn buồn... Hay mình không phải người đang sống mà chỉ là ma vất vưỡng vương...
Hôm qua thơ có vài câu sót... đâu có câu nào ẩm ướt đâu? Có nhớ áo ai dài lướt thướt, lẽ nào hoa cúc nở nương dâu?
Lẽ nào mình lạc vô trường cũ, khuynh diệp rung rinh tưởng dáng người, như có Bà Cai ra mở cổng, sân trường không thấy học trò chơi...
Bao nhiêu năm nhỉ, ngôi trường ấy / bát ngát mù sương những sớm chiều...Những sớm chiều sương Thầy Giáo cũ, nắng, mưa, không xóa được buồn hiu!
Buồn hiu. Tình yêu. Hay mơ? Mong? Mặt trời đừng mọc nữa, phương Đông, đừng nghe rắc rắc thuyền tan vỡ, đừng thấy Quê Hương sóng chập chùng...
Cảm tạ Bà Cai còn cái bóng. Cảm tạ các em... người đi đường. Sáng nay tôi biết mình yên ổn mà thật tình tôi sa mạc hoang...