Thơ Trần Vấn Lệ
Bonjour Valentine
Bonjour Valentine!
Hôm nay trên Thế Giới
gặp nhau ai cũng nói:
Bonjour Valentine!
Tình yêu là tương lai
ươm mầm từ quá khứ
tình yêu có lịch sử:
LỊCH SỬ là TÌNH YÊU!
Tình yêu: Tấm Khăn Điều
vắt vai người quân tử!
Chiều chiều còn nhớ chứ?
Tấm Khăn Điều Vắt Vai!
Tấm khăn điều gió bay...
Gió bay đâu có mất?
Phạm Thái vì đôi mắt
mà có thơ-tình-yêu!
"Hỡi ơi trời đất vô cùng rộng,
Gom lại không đầy mắt mỹ nhân!"
Bạn nhé hãy bâng khuâng
với người tình câu đó!
Trời xanh ai áo đỏ
Nhớ quá đi! Tình Xa!
Tôi nói với bao la:
Quê Hương Tình Bát Ngát...
Tóc mai dù có bạc
vẫn sợi vắn sợi dài!
Tấm khăn điều vắt vai
nhiều khi lau nước mắt!
...rồi trải ra xếp cất
Trái Tim Mình Nước Non!
Những nụ hoa nụ hôn
không bao giờ khô héo...
Lòng Thơm Chữ Nghĩa Cảm Ơn Em
Tôi đi gom nhặt từng con chữ
ai bỏ đây mà...thơ quá thơ?
Chắc chỉ là em hôm-bữa-nọ
ngồi chơi rồi đứng dậy, về trưa...
Em đi, tôi ngó theo em mãi,
ngó áo dài bay nhớ Nước Non,
nhớ gió trên đồng xô ngả lúa,
nhớ hoài Mẹ nắng tóc đầy sương...
Hình như bữa đó em như vậy,
em dãi dầu mưa nắng lắm nha!
Em uống nước tôi mời vẫn khát
tôi nhìn em miệng đẹp như hoa!
Em ngồi một chút mà sao nắng
đọng lại lòng tôi chiều mỗi chiều,
cuốn hút đường xa mù bụi nắng,
em về yên ổn nhé em yêu!
Lá Xuân xanh biếc vài ba lá
rụng xuống sân tôi mấy bóng vàng,
đó dấu chân em còn để mãi,
là thơ! Thơm ngát cánh hoa lan!
Thơ tôi vừa mới câu gì vậy?
Có nghĩa gì không tình hỡi tình,
chữ nghĩa em cho ngoài ý mượt
nằm trên trang giấy trọn-hồn-anh?
Em ơi áo lụa hay là vải
thì cũng mồ hôi của Mạ mà!
Em giống tấm hình ai vẽ Ngoại,
vườn cau con sáo mới bay qua...
Tất cả khi không thành quá khứ:
Em về lại chỗ em rời đi,
xa xa xa lắm trên miền Bắc,
áo gió xanh xao vạt tóc thề...
Tôi sẽ ngồi yên không động đậy
lòng thơm chữ nghĩa, cảm ơn em!
Không Cần Nữa Tự Do
Tôi mở cửa lồng, con chim đứng đó. Nó giương mắt ngó. Nó không bay đi...
Cho miếng bánh mì, nó xé nát vụn, nó ăn, lúng túng. Rồi cứ ngó ra...
Để yên. Tôi xa. Nó như là tượng. Thời gian vô lượng. Không gian vô minh!
Xung quanh lặng thinh. Con chim cũng lặng. Trời sáng. Trời nắng. Vườn ấm. Hoa bung.
Con chim vẫn không chịu bay ra cửa...Chắc nó hết nhớ cánh đồng cỏ chăng?
Nó quên giang sơn một thời trơ trụi...như tôi vô tội thời tôi tù binh?
Tôi cầm cái bình rót cho nó nước, muốn nói không được: "Chim ơi bay đi!".
Tôi không nói gì. Chim chớp chớp mắt! Xung quanh nó giặc? Nó sợ gai chông?
*
Chuông Chùa boong boong giống như tiếng kẻng...Leng keng lẻng xẻng...Ai bán cà rem?
Tôi buộc chặt thêm cho cửa đừng xập. Cho chim tự do! Chim ơi Tự Do!
Mục Sư Luther nói gì chim nhỉ?(*). Đời chim huyết lệ đã đóng băng rồi?
Ôi Non Nước tôi! Đồng bào trong Nước! Thuở thuyền thúng vượt...bây giờ xa xăm?
(*) Je n'ai pas peur de la méchanceté des gens mauvais, mais du silence des gens honnêtes! Tôi không sợ cái ác của người xấu mà sợ sự im lặng của người tốt! Martin Luther King Jr.
Anh Gửi Về Em Qua Gió Một Bản Thông Tin
Trời sáng rồi mà trời còn giấu mặt!
Cả bầu trời là cả một bầu sương...
Đông Tây Nam Bắc không thấy rõ bốn phương,
Thấy sáng thôi, đã đầy đường xe chạy!
Có nhiều xe bật lên đèn nhấp nháy.
Chuyện gì đây? Phía trước nghẽn rồi...
Như nước con sông ngừng trôi,
hàng xe phía sau chậm dần, dừng lại!
Xe của tôi, phía sau, lane bên phải.
Ai làm sao, mình làm vậy, biết sao?
Coi như đêm còn nuối tiếc chiêm bao?
Coi như mặt trời sáng quên trang điểm?
*
Tôi nghĩ tới em - một Giai Nhân quý hiếm
đang ngủ thêm để...tiết kiệm thời gian.
Em không là mặt trời, em là mặt trăng...
Xưa, Nguyễn Du đã có lần đau đớn:
"Vầng trăng ai xẻ làm đôi?
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường!"
Ánh sáng từ em làm cho ngày dễ thương,
mặt trời bị mây sương che buồn, chắc khóc?
Tôi nghĩ, hạnh phúc, nếu xe lại chạy như bay.
Sáu mươi dặm một giờ, mình bắt tay công việc...
Chuyện dở dang trong ngày, hỏi ai không tiếc?
Mà làm sao? Không exit nào ra...
Phải có một ngã ba, cái bảng đó rất xa!
Thì thôi kệ. Người ta sao mình vậy...
Dòng nước rồi lại chảy
Rác rến rồi lại trôi!
*
Xe nhúc nhích. Ôi vui.
Tôi khởi động và lách qua bên trái...
Coi như bây giờ yên tâm chạy mãi
Bỏ lại ba cái xe Cảnh Sát đậu bên lề...
Xa lộ là đường của xe, đường-đi-của-xe,
Người tản bộ ở đây là không có!
Đường đi của xe cũng là đường của gió,
Anh Gửi Về Em Qua Gió Một Bản Thông Tin!
Bài thơ này là một bài thơ tình.
Vài tiếng nữa sương mù tan hết,
Nắng sẽ trong veo. Bầu trời lại xanh biếc.
Anh nhớ đôi mắt em, nhớ thiệt! Vô cùng!
Buổi Sáng Công Viên
Con ngựa tự nhiên như con chim trên nhành cây tự nhiên.
Con ngựa tự nhiên ăn cỏ trong công viên.
Con chim tự nhiên hót trên nhành cây tự nhiên.
Con ngựa không cần bạn, con chim cần có bầy?
Ghế đá công viên sáng nay,
tôi nhìn con ngựa, tôi ngó lên nhành cây,
không thấy lá vàng bay dù trời có gió,
gió thổi mặt trời làm má ai hây hây!
Thơ tôi buổi sáng thơm lừng tóc,
đa tạ ai kìa bước nhỏ qua đây!
Nếu mà tôi ví mây là tóc
thì tóc của nàng...một áng mây!
Người Cảnh Sát đến dắt con ngựa đi,
nó là con ngựa-Cảnh-Sát...
Có hai ba con chim đến đậu trên nhành cây,
con chim cô đơn cũng đã có bầy!
Rất tự nhiên tôi có bài thơ-tự-nhiên.
Tôi mở cặp lấy ra tờ giấy chép.
Chữ tôi bay chung quanh em như mây,
em mà ghé mắt thấy: một chữ M duy nhất!
Không tự nhiên, trên đời này có thật
một người Tiên đi giữa vườn Bích Câu?
Đà Lạt ơi, tôi nhớ những nhịp cầu
soi bóng nước từ đồi Cù nắng chiếu!
Có thể cũng tự nhiên tôi hiểu
tại sao mình yêu Quê Hương quá chừng?
"Lính Yêu Núi Sông Yêu Cả Giai Nhân"
Bầy chim hót trong công viên. Buổi Sáng!
Nếu em nói Tình Yêu Là Lãng Mạn
Tôi biết vì sao sóng Hồ Xuân Hương gợn mãi trong lòng tôi!
Nửa Thế Kỷ rồi Tổ Quốc xa xôi,
Không-Một-Người-Lính-Nào-Thấy-Mình-Không-Có-Tội!
Cảo Thơm Lần Giở Trước Đèn
"Đêm luôn dài nếu người ta ngủ ít!"
Câu cách ngôn, ai cũng biết...thành thường!
Tôi tỉnh giấc thấy mới một giờ đêm
Thuốc ngủ uống chắc không còn hiệu quả?
Câu cách ngôn đã quen không thể lạ
Thuốc thì quen nên đã đến độ mòn?
Có lẽ một phần mình nhớ Quê Hương,
Ba mươi lăm năm vẫn là đêm hôm trước...
Nước vẫn chảy sao thời gian không bước?
Hơi thở dài, dài thượt, tại làm sao?
Châm điếu thuốc thả khói huyền lên cao
Làn khói bay không cách nào giữ lại...
Đã là cách ngôn, hiểu là lời nói phải,
Mình đã nghe, không làm theo, lỗi ở mình!
Hết dạy học trò tôi được nói linh tinh?
Tôi bày tỏ chút cảm tình vớt vát?
Thời gian không bước thì chân tôi đi lạc
Giống như cái phong linh gió hát trong vườn!
Tôi chập chờn như bóng ngựa trong sương
Người xà ích uống ly cà phê quán bên đường vắng ngắt...
Hồi xưa Đà Lạt mình có xe ngựa xuống Cầu Đất,
Bắt đầu đường sắt răng cưa về tới ga K' Rôngpha...
Tôi nhớ ngày xưa rừng núi nở hoa...
Cô gái Thượng nở nụ cười rất đẹp...
Tôi về tới Phan Rang, tôi được ngồi bên bếp
Lửa bập bùng hòa tí tách tiếng mưa...
Tôi không làm thơ mà tôi thuộc bài thơ
Của Trần Huyền Trân làm trong một buổi chiều, trong một đêm mưa gió...
Em dễ thương ơi, anh đọc đây, nho nhỏ,
Em lắng tai nha, nghe lòng thương bao nhiêu:
"Xa nhau gió ít lạnh nhiều,
Lửa khuya tàn chậm, mưa chiều đổ nhanh!".
Mưa chiều đổ nhanh...
Đôi mắt em long lanh long lanh
Em tìm đọc thêm đi trong trang sách cũ,
Em hôn giùm anh con mắt Quê Hương!
Trần Vấn Lệ