Thái Tuấn
GỬI EM
Gửi mây, mớ tóc của nàngGửi đôi mày đẹp, cho hàng liễu xanh
Gửi bờ vai, rất mong manh
Cho dòng suối nhỏ uốn quanh núi đồi
Gửi cho hoa thắm, nụ cười
Gửi đôi mắt biếc sáng ngời, cho sao
Còn gì gửi nốt trời cao
Đêm qua nàng đã bước vào cõi tiên
Mùa Đông Orléans
2002
(Nhận được từ chị Nguyễn Thu Trang, em bác Thái Tuấn)
Duy Thanh
HY VỌNG
giữa những bước đi lạnh lùnggiữa những ngón tay mùa đông
giữa những trái tim lửa quạnh
giữa những lời yêu cô đơn
giữa những hoàng hôn im lặng
giữa những ân tình trống trơn
em thổi tới mùa xuân
thơm nụ hôn đầu ngơ ngác.
(Sáng Tạo, bộ mới, số 4, tháng 10-1960)
Mai Thảo
EM ĐÃ HOANG ĐƯỜNG TỪ CỔ ĐẠI
Con đường thẳng tắp con đường cụtĐã vậy từ xưa cái nghĩa đường
Phải triệu khúc quanh nghìn ngả rẽ
Mới là tâm cảnh đến mười phương
Em đủ mười phương từ tuổi nhỏ
Ngần ấy phương anh tới tuổi già
Tuổi ư? Hồn vẫn đầy trăm gió
Thổi suốt đêm ngày cõi biếc ta
Chế lấy mây và gây lấy nắng
Chế lấy, đừng vay mượn đất trời
Để khi nhật nguyệt đều xa vắng
Đầu thềm vẫn có ánh trăng rơi
Em đã hoang đường từ cổ đại
Anh cũng thần tiên tự xuống đời
Đôi ta một lứa đôi tài tử
Ngự mỗi thiên thần ở mỗi ngôi
Đừng khóc dẫu mưa là nước mắt
Đừng đau dẫu đá cũng đau buồn
Tâm em là Bụt tâm anh Phật
Trên mỗi tâm ngời một nhánh hương
(Trích “Ta Thấy Hình Ta Những Miếu Đền”)
Trờ tới bến sông
Trăng lõa vằng vặc
Ngâm mình giữa dòng
Lãnh cung đáy nước
Rớt theo mênh mông
Trong suốt đáy khác
Trời cao hiện hoặc
Vô vàn lồng trăng
Lẻ góa nhan sắc
Đêm lộng gương tạc
Nhẹ thênh hình dung
Kỷ hà mộng lạc
(K 5. 80
R.G. 88)
Trích “Thơ Ở Đâu Xa”, tập thơ sáng tác trong tù.
Cùng một lần cho tiếng hát nhịp thấp xuống
Với dòng sông nước cuốn chảy mòn
Nước chảy cuốn mòn xô tới chân em
Từng dạ khúc
Và tiếng khóc nhỏ theo từng khúc một
Từng chút em từng giọt mưa mau.
Đó là bãi cát trầm mình là tiếng động
Của một loài rêu mun
Từ đỉnh tháp
Bàn tay xòe hết không gian
Rồi úp mặt nhìn cùng suốt thân thể.
Đó là sự hủy diệt của một chiều ánh sáng
Khi mặt trời sắp mọc khi mặt trời lặn xuống
Biển xô nhanh từng lớp cỏ dài
Đó là sườn núi cô đơn và bí mật.
30 Tháng Giêng, 1961
(Văn Nghệ số 6, trang 11, Tháng Bảy, 1961)
Chiều mù cây nhánh trơ
tôi mù sương mất hút
giữa muôn trùng lạnh tăm
cuối năm rào lá đổ
Suốt ngày nghe tiếng quạ
kêu ngoài hiên xanh rêu
đôi khi vờ ngủ muộn
giấc mộng đầy quạnh hiu
Chiều ra sông bến lạ
bên kia phố lên đèn
mới biết mùa đông gọi
một mặt trời không tên
Đừng đau dẫu đá cũng đau buồn
Tâm em là Bụt tâm anh Phật
Trên mỗi tâm ngời một nhánh hương
(Trích “Ta Thấy Hình Ta Những Miếu Đền”)
Thanh Tâm Tuyền
30. GƯƠNG MỘNG
Tặng P.K.T.Trờ tới bến sông
Trăng lõa vằng vặc
Ngâm mình giữa dòng
Lãnh cung đáy nước
Rớt theo mênh mông
Trong suốt đáy khác
Trời cao hiện hoặc
Vô vàn lồng trăng
Lẻ góa nhan sắc
Đêm lộng gương tạc
Nhẹ thênh hình dung
Kỷ hà mộng lạc
(K 5. 80
R.G. 88)
Trích “Thơ Ở Đâu Xa”, tập thơ sáng tác trong tù.
Ngọc Dũng
TIẾNG HÁT CỦA MẶT TRỜI
Hãy gỡ đều cho sợi tóc dàyCùng một lần cho tiếng hát nhịp thấp xuống
Với dòng sông nước cuốn chảy mòn
Nước chảy cuốn mòn xô tới chân em
Từng dạ khúc
Và tiếng khóc nhỏ theo từng khúc một
Từng chút em từng giọt mưa mau.
Đó là bãi cát trầm mình là tiếng động
Của một loài rêu mun
Từ đỉnh tháp
Bàn tay xòe hết không gian
Rồi úp mặt nhìn cùng suốt thân thể.
Đó là sự hủy diệt của một chiều ánh sáng
Khi mặt trời sắp mọc khi mặt trời lặn xuống
Biển xô nhanh từng lớp cỏ dài
Đó là sườn núi cô đơn và bí mật.
30 Tháng Giêng, 1961
(Văn Nghệ số 6, trang 11, Tháng Bảy, 1961)
Đinh Cường
CÀO LÁ NGOÀI SÂN ĐÊM
Tặng Bửu ÝChiều mù cây nhánh trơ
tôi mù sương mất hút
giữa muôn trùng lạnh tăm
cuối năm rào lá đổ
Suốt ngày nghe tiếng quạ
kêu ngoài hiên xanh rêu
đôi khi vờ ngủ muộn
giấc mộng đầy quạnh hiu
Chiều ra sông bến lạ
bên kia phố lên đèn
mới biết mùa đông gọi
một mặt trời không tên
Như người xưa nhớ bạn
cánh nhạn nhờ đưa tin
tôi một mình đứng lặng
cào lá ngoài sân đêm
(Trích Tạp chí Sông Hương)
Lý Thừa Nghiệp
NÀO KHÁC RỪNG XANH
Đâu có buổi sáng nào giống buổi sáng nàoMỗi cốc trà chứa đủ sông ngòi đồi xanh mưa bão
Mỗi cơn mưa đều thơm mùi dị thảo
Đất vẫn sinh những đứa con trên đồng cát
đợi bốc hơi trên càn thác bà thành
Em ta nào khác cỏ hoa
chờ cửa mở ném vào hầm sâu quá khứ.
Tữu điếm nuôi một đàn lừa
càng già càng cà chớn.
Biển nào khác rừng xanh
Đám bọt trắng hồi xuân khiêu vũ trên nóc nhà mồ
Lũ nhện lại một phen nguyền rủa
Những cụm mây nhíu mày bay qua.
Chuông nhà thờ đổ liên hồi trên cánh đồng sen
bầy cá rô tử nạn đêm trước
chuông chùa vang tứ phương
U u mịch mịch.
Hỏi em thơ về mùa xuân thứ nhứt
áo còn thơm cả lòng phố xưa
thơm đêm cổ kính giao thừa
nơi mẹ thắp nỗi cô đơn vào mỗi tối ba mươi.
Khế Iêm
MƯA PHỐ KỲ ĐỒNG
NHỚ TRANH THÁI TUẤN
Góc phố hẩm hư hư lá hú
Gió trăm năm cào cấu nắng đêm xưa
Màu nét thở áo tơi co ro chiều cánh đồng Bắc Việt
Mắt tro xa lạnh ướt chân môi
Mắt tro qua run mật ngày mới rót
Không núi mây ngờ mưa tắt khôn nguôi
Giả cho tranh nụ cười của khói
Giả sông đồi cõi thật chông chênh
Ta giữ lại chút Thơ, chút Người của Họa
Sắc xanh hoa mờ lạ nhớ quên.
Sàigòn 1985
Vũ Huy Quang
LÀM THƠ CŨNG PHẢI CÓ DÂN CHỦ
Thế này thì chết.Thế này thì tôi cũng đến chết.
Thơ, nghe nói là có một bọn chuyên môn
là thơ dở.
Kể ra đọc thì cũng hiểu chứ
không phải là không.
Nhưng mà đọc riết rồi cũng
nhập tâm.
Thành ra tôi
lại cũng làm thơ Tân hình thức.
Có điều vừa làm thơ tôi lại vừa tưới cây.
Vừa làm thơ vừa tưới cây.
Lại vừa cười tủm tỉm.
Vì làm thơ cũng phải có dân chủ.”
(1942–2017)