Tha hương ngộ cố tri!
ĐOÀN XUÂN THU
Nói nào ngay, qua Úc nầy đây, tui theo dõi chính trường thấy mấy ngài dân biểu Hạ viện Úc, cả hai đảng Lao động và đảng Tự do thay nhau nắm chánh quyền mà tui thiệt lấy làm tội nghiệp cho quý “đầy tớ nhân dân” nầy quá xá!
Mới hôm qua, còn cười cười nói nói với nhau, tay bắt mặt mừng mà bữa nay đã lật nhau rồi.
Ông Thủ tướng rớt đài, de xuống hàng ghế sau, làm dân biểu thường; làm Câu Tiễn nếm mật nằm gai chờ ngày phục hận, chơi lại nó cho đã tức!
Chính trường là chiến trường là nơi xưng là bạn thì thực ra không phải là bạn! Họ cư xử như những người tốt, lịch sự nhưng sau lưng sẵn sàng rút dao ra, đâm sau lưng bạn!
Gọi là bạn bè mà chúng muốn cướp “job” thơm của mình, muốn lãnh lương khẳm hơn mình, muốn đuổi mình ra khỏi The Lodge, dinh Thủ tướng Úc!”
Chính trường thế giới nầy nhẫn tâm, tàn bạo, đầy thú tính là “chó ăn thịt chó”!
Vì thế chúng ta không ngạc nhiên chút nào khi những chánh trị gia người Úc mùa tranh cử nào cũng khoe nhà tui có nuôi một con chó; vì tánh trung thành của nó!
Thiệt là càng cao danh vọng càng dày gian nan! Nhưng điều đau khổ nhứt là không có tình bạn hữu, chỉ là một con “kangarro” đơn độc! Một con “koala” cô đơn không có bầy đàn gì ráo trọi!”
Không có tình bạn hữu thì đời ta chỉ là một hoang đảo; một sa mạc hoang vu toàn là bão cát thổi rát cả mặt người.
So với cái ông bà tai to mặt bự nầy thiệt tui may mắn hơn nhiều lắm nhe vì tui còn có bạn!
Bạn cần thiết vô cùng! Lỡ hôm nào em yêu, tức con vợ nổi cơn tam bành lục tặc đuổi ta ra khỏi nhà. Tay cầm bịch đựng rác, có vài bộ đồ cũ rách, thất thểu lang thang, xiêu vẹo như Vua hề Sạc Lô trên con đường vô định, biết đêm nay sẽ ngã lưng chốn nào đây nữa?
Đừng lo! Nếu anh có một người bạn thiết! Hãy gọi ngay cho nó, tui tin rằng dù đang ngủ say, mơ toàn mộng đẹp, ke ướt cả mồm, nghe tin sét đánh nầy nó sẽ vùng dậy ngay lập tức, vội vàng phóng xe đến rước bạn về ngay để tránh cơn thịnh nộ của bà La Sát.
“Chờ bể yên sóng lặng rồi mình sẽ tính sau! Tạm thời mầy cứ ở nhà tao!”
Chính vì lý do đó mà con vợ của mình ít khi nào thích bạn của mình.
Em phán rằng: Bạn rồi bè, một lũ, cùng băng đảng hư đốn, bao che lẫn nhau đó mà thôi!
Em yêu nói vậy là chụp mũ, là hoàn toàn sai; vì em muốn làm một con vợ “bá quyền” hả?
Nên quý anh mình muốn chữa cái bịnh thờ bà tức là sợ vợ thì không có phương thuốc nhiệm mầu nào hơn là nên có ngay một người bạn thiết để dự phòng!
Đó là người biết hết tất cả thói hư tật xấu của mình nhưng vẫn thích “bù khú” với mình.
Mình có khờ hết biết, hãy kết bạn với một đứa còn khờ hơn mình nữa để tự an ủi, huyển hoặc mình là một thiên tài, anh hùng cái thế!
Hãy nói với bạn mình là: “Đừng theo đuôi tao. Tao không có khiếu làm lãnh đạo. Đừng đi trước, vì có thể tao có thể sẽ không chịu đi theo. Hãy thư thả sánh nhau đi; vì mình là bạn ní!
Tình bạn chân thực là gì? Là khi mình bước vào nhà nó là đôi môi bắt đầu tranh nhau làm việc liên hồi đến sùi bọt mép, cho dù mỏi miệng gần chết vẫn còn thấy là nói chưa có đã.
Tình bạn chân thực là khi hai đứa ngồi im lặng không nói một điều gì mà cũng cảm thấy vui hết biết!
Tình bạn sản sinh ra khi đứa nầy nói với đứa kia: “Sao? Cái gì? Mầy cũng bị vợ mầy rầy hoài hả? Vậy mà tao tưởng chỉ có mình tao thôi chớ!”
Mỗi khi tui cãi lộn với em yêu, buồn bực, trốn đi nhậu, càm ràm con vợ mình cho thằng bạn thân nghe! Bao giờ nó cũng phán như đinh đóng cột là: “Mầy đúng trăm phần trăm! Con vợ mầy trật lất!”
Nó binh tui vô điều kiện, cóc cần biết tui đúng hay sai; giống hịt như Má tui binh tui hồi tui còn nhỏ dại, quánh không lại con hàng xóm vậy!
Tuy nhiên! Tui không cần một người bạn chỉ là cái bóng của chính tui. Tui gật nó gật, tui lắc nó lắc!
Tui cần một người bạn dám nói như tát nước vào mặt tui mà không sợ tui “vả” rớt hết hàm răng ăn cháo trắng!
Chỉ cần nó là người khi mình được thời cỡi ngựa bắn cung, nó đi lượm tên cho mình bắn tiếp. Hết thời (nó) đi lượm thun cho mình bắn ruồi!
Không có vụ giàu đổi bạn; sang đổi vợ như cái thói đời! “Bạn quên ta tình cũng xa ta nên chung thân ta sợ cuộc đời!” như nhạc sĩ Trúc Phương đã từng than thở lúc sa cơ thất thế!
Một người bạn thiết là người hoàn toàn cho phép bạn có toàn quyền tự do để chứng tỏ với đời là mình “ngu” tới biết chừng nào.
Bạn thân là người không chê bai lẫn nhau mà xúm lại cùng nhau chê bai người khác.
Nếu anh có một người bạn cư xử hơi “cà chớn” điều đó có nghĩa là anh đã có tất cả.
Tui với bạn không cần phải nói. Chỉ cần nhìn mặt là biết nó muốn cái gì rồi!
Nó đó bụng mình biết, nó thèm rượu; mình cũng biết. Nó bị vợ chửi, cái mặt như cái bánh bao chiều, không cần nói ra… mình cũng biết!
Bạn thiết là người coi những vấn đề của bạn là chính vấn đề của nó. Vì nó không muốn bạn một mình đương đầu với những chuyện rắc rối đó.
Đừng để bạn mình cảm thấy cô đơn. Hãy chọc cho nó tức điên lên, gọi cho nó ban ngày ở Úc nầy đây lúc bên Mỹ nó đang ngủ say sưa cùng con vợ bé!
Đôi khi gọi cho nó mà không nhứt thiết phải có chuyện gì để nói; hoặc chỉ để thổ lộ chuyện quan trọng nhứt trong đời mà ngay cả con vợ bạn cũng mù tịt luôn.
Có những lúc ta cần bằng hữu hơn cần cả gia đình. Vì con vợ nó biết mình có một người bạn thiết sẵn sàng một ổ bánh mì chia hai, nó phần lớn; mình gặm phần nhỏ chăng đi nữa nó cũng chia vì sợ mình đói.
Thì vợ mình dẫu có ghen bóng ghen gió, giận dỗi không chịu lo cơm nước gì ráo thì mình cũng phẻ ra như con bò kéo xe. Bởi cách cấm vận nầy không có tác dụng gì hết trơn nhe!
Tuần rồi, nghe tin thằng bạn học cũ từ Cali bay qua chơi một tháng, người viết xin công ty cho phép đi “holiday”! Và cũng xin ông chủ báo cho nghỉ viết hai tuần lễ để dắt ra nó ra mấy cái nhà hàng ở Footscray mà “dàn chào” người bạn cố tri.
Năm 1963, vào Petrus Ký, lớp Đệ thất tới nay đã hơn nửa thế kỷ, chính xác là tới 54 năm! Một quãng thời gian quá dài trong cuộc đời con người vốn ngắn ngủi thì chuyện tháo ách nghỉ cày nửa tháng đâu phải là chuyện lớn!
Khi còn may mắn gặp lại bạn đồng song từ bên tuốt nước Cờ Hoa, phải bay suốt gần cả ngày, gần nửa vòng trái đất, ngồi ê luôn cái mông đít trên máy bay, để gặp lại cố nhân.
Bởi thơ có câu rằng: “Cửu hạn phùng cam vũ. Tha hương ngộ cố tri!”
Đất hạn hán khô queo mà gặp trận mưa rào. Tha hương cả ngần ấy năm lại may mắn gặp được người quen biết cũ.
Gặp cố tri là quá đã mà gặp bạn cùng lớp cùng trường lại càng đã hết biết vì hai thằng đã chia nhau biết bao nhiêu là kỷ niệm buồn vui của một thời đi học.
Đa số bạn bè của tui dẫu chưa đến nỗi già lụm cụm! Nhưng đứa nào cũng đã trên sáu mươi hết ráo! Đứa nào ham vui, cưới vợ sớm là đã lên chức ông nội nếu có con trai và ông ngoại nếu có con gái hết cả rồi.
Mà gặp nhau lần nầy, rồi mười năm nữa nếu may còn sống trên cuộc đời ô trọc, nếu còn gặp lại nhau chỉ còn khóc; vì có thể bịnh già lú lẩn, chẳng còn nhận được ra nhau?
Nhà thơ Hạ Tri Chương, bên Tàu, “Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi. Hương âm vô cải tấn mao thôi! Bé đi, già mới về nhà, Tiếng quê vẫn thế, tóc đà rụng thưa!”
Thằng bạn tui gốc Huế xa nhà đã rất lâu. Năm 1970, mới vừa đậu Tú tài hai là lên đường du học Mỹ. Bây giờ vẫn là giọng Huế!
Nó cười hí hí, nhắc lại thời đi học Petrus Ký! Những đứa nói giọng Nam hoặc giọng Bắc (chín nút) hay ngạo nó: “Nói răng, nói rứa gì hả mậy?”
Nhứt quỷ nhì ma thứ ba học trò! Cái đám bạn học ngày xưa cũ đó dám đặt cho mình một cái tên quái đản bằng cách nói lái mà không sợ bị mình “quánh” bất tử!
Và khi mình chọc quê lại nó chỉ cười hề hề, cười vui hơn cả mình khi được mình chơi khăm lại!
Tui khoe nó một truyện ngắn của tui đăng báo. Nó lên Google search, đọc xong cứ rơm rớm nước mắt làm tui tưởng tui là một nhà văn tài ba xứ Thượng, tức ở cõi trên không hè!
Không thể dùng lời để diễn tả tình bạn, chỉ còn cách diễn tả bằng những kỷ niệm với nhau thời đi học!
Không gì làm mình vui hơn khi thấy bạn mình thất bại. Nhưng mấy thằng bạn cùng thời với tui đa số lại thành công. Mừng cho tụi nó và cũng mừng cho tui! Vì lâu lâu kẹt tiền mượn vài trăm đô xài đỡ qua cơn túng ngặt chờ kỳ lương tới!
Do đó gặp lại tui, nó gáy re re, te te hơn con dế lửa tui cũng lấy làm “vô tư”!
Có người hỏi anh có bao nhiêu người bạn thân? Dà! Tui rất sợ sống cô đơn; không đứa nào chịu chơi với tui hết ráo vì cái tánh “cà chớn” của mình nhưng tui cũng chỉ có vài người bạn thân đúng nghĩa mà thôi!
Khá ít, đếm trên đầu ngón tay. Mà cái gì ít là quý
Bạn thân nhứt trong cuộc đời là quà tặng của phần số hên mới gặp; do ông Trời ông thương, ổng khiến nó chịu chơi xả láng sáng về sớm với mình!
Người bạn sẽ làm cuộc đời mình thêm nhiều màu sắc như kính vạn hoa tuyệt đẹp. Hãy trân trọng những người làm bạn vui. Họ là những người làm vườn biết vun xới cho tâm hồn bạn được nở hoa.
“Rượu ngon, không có bạn hiền! Không mua, không phải không tiền không mua!”
Có bạn hiền ghé qua tệ xá thì sá gì vài trăm bạc để mua rượu đãi bạn phương xa chớ? Bất quá nghèo, vung tay một lần, hơi quá trán, mạt là cùng hè!
Tình bạn như tiền bạc. Kiếm thì dễ nhưng giữ rất khó! Vì vậy: Đừng bao giờ từ bỏ tình bạn thâm giao bấy lâu nay. Vì nó cũng như là rượu quý. Càng lâu càng ngon! “Ê! Cạn ly đi mậy!”
Đoàn xuân thu
Melbourne