Trúc Giang MN
Chúng tôi muốn biết vì sao mà Đảng CSVN luôn bưng bít thông tin về
Hội Nghị Thành Đô
Chúng tôi muốn biết, vì sao mà Đảng và Nhà nước Cộng Sản Việt Nam, luôn luôn che giấu tin tức, về những vấn đề quan trọng có liên quan đến vận mạng của quốc gia, dân tộc.
Ngày 2-7-2011, luật sư Trần Vũ Hải, thay mặt giới nhân sĩ, trí thức, đem trực tiếp đến Bộ Ngoại giao một kiến nghị, yêu cầu cung cấp thông tin có liên quan đến quan hệ với Trung Cộng.
Điều 2 của Hiến pháp Việt Cộng năm 1992 có ghi: “Nhà nước XHCN/VN là nhà nước của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân. Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân…”
Điều 53 của Hiến pháp ghi rõ như sau: “Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước, và xã hội…”
Điều 69: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; “có quyền được thông tin”; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình…”
Nhân dân làm chủ đất nước, thế mà nhà nước luôn luôn bưng bít thông tin đối với người dân, nhất là trong các vấn đề trọng đại, có liên quan đến vận mạng của dân tộc, và sự sinh tồn của đất nước.
Những điều trong hiến pháp nêu trên, thật sự chỉ là những văn kiện lừa bịp nhân dân. Đúng vậy! Vô phương chối cãi.
I. Chúng tôi muốn biết nội dung thỏa thuận của Hồ Xuân Sơn
I.1. Hồ Xuân Sơn đồng thuận với Trung Quốc
Thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn * Đới Bỉnh Quốc
Thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn, đặc phái viên của Đảng và Nhà nước Việt Nam, được cử đến Bắc Kinh đàm phán về những sự kiện nghiêm trọng, đã xảy ra khi tàu hải quân Trung Cộng tấn công tàu cá Việt Nam đang hoạt động trong vùng biển Việt Nam. Ngày 25-6-2011, Hồ Xuân Sơn và Đới Bỉnh Quốc đã ký một thỏa thuận chung. Đến ngày 28-6-2011, Hồng Lỗi, phát ngôn viên Trung Cộng tuyên bố
“Bắc Kinh hy vọng phía Việt Nam sẽ thực hiện những đồng thuận chung đó”.
Câu hỏi được đặt ra là “đồng thuận về những gì?”. Bộ Ngoại giao và đảng CSVN vẫn im hơi lặng tiếng, trong khi đó Tân Hoa Xã của Trung Cộng nêu hai đồng thuận đó là:
Đồng thuận thứ nhất.
“Cả hai nước đều phản đối những thế lực bên ngoài, can dự vào tranh chấp giữa Trung Quốc và Việt Nam, và nguyện sẽ tích cực hướng dẫn công luận, và ngăn chặn những lời bình luận, hoặc hành động, làm tổn hại đến tình hữu nghị, và sự tin cậy giữa nhân dân hai nước”
Đồng thuận thứ hai.
“Những hồ sơ lịch sử của TQ cho thấy rằng, năm 1958 chính phủ Trung Quốc đã khẳng định các hòn đảo trên biển Hoa Nam là những bộ phận thuộc về lãnh thổ quốc gia của Trung Quốc, và kế đó, thủ tướng VN Phạm Văn Đồng, đã bày tỏ sự tán đồng trong bức thư ngoại giao của mình, gởi cho thủ tướng khi đó là ông Chu Ân Lai” (Hết trích)2.Trí thức Hà Nội muốn biết hai đồng thuận đó có đúng không?
Sáng ngày 2-7-2011, luật sư Trần Vũ Hải, thay mặt giới nhân sĩ, trí thức, đem trực tiếp đến Bộ Ngoại giao một Kiến Nghị, yêu cầu cung cấp thông tin có liên quan đến quan hệ với Trung Cộng.
Kiến nghị đề ngày 2-7-2011 gồm 3 điểm, được 18 nhân sĩ ký tên, gồm có: Nguyễn Trọng Vĩnh, Nguyễn Huệ Chi, Hoàng Tụy, Chu Hảo, Phạm Duy Hiển, Lê Hiếu Đằng, Nguyên Ngọc, Nguyễn Quang A, Ngô Đức Thọ, Trần Nhương, Nguyễn Xuân Diện, Phạm Xuân Nguyên, Nguyễn Quang Thạch, Cao Thị Vũ Hương, Trần Vũ Hải, Trần Kim Anh, Hoàng Hồng Cẩm, Nguyễn Văn Phương.
Trong 18 nhân sĩ có 7 người là Giáo sư Đại học, 1 Thiếu tướng, 1 Chủ tịch Hội Nhà Văn, 2 Luật sư.
Trích Kiến Nghị:
“Chúng tôi, những công dân VN, ký tên dưới đây, căn cứ vào điều 53 Hiến pháp 1992, “Công dân có quyền tham gia thảo luận các vấn đề chung của cả nước, và địa phương, kiến nghị cơ quan nhà nước…”
Căn cứ điều 69. “Công dân có quyền được thông tin…”
“Chúng tôi kiến nghị Bộ Ngoại giao như sau:
1). Yêu cầu ông Hồ Xuân Sơn cho biết, thông tin do Tân Hoa Xã đưa ra ở mục 2, mục nêu trên có đúng sự thật hay không?
Các trí thức Hà Nội nêu thắc mắc:
“Những thông tin trên chúng tôi không thấy đăng trên báo chí Việt Nam.
Yêu cầu ông Hồ Xuân Sơn cho biết, những thông tin của Tân Hoa Xã nêu trên có đúng sự thật hay không?
Yêu cầu cho công khai nội dung bản thoả thuận mà ông Hồ Xuân Sơn đã ký với người đối nhiệm phía Trung Quốc, là Dương Khiết Trì”.(Hết trích)
Bộ Ngoại giao VN đã tránh né và lờ đi bản Kiến Nghị của 18 nhân sĩ Hà Nội. Tiếp tục bưng bít.
Căn cứ vào nội dung mà Tân Hoa Xã công bố, thì Hồ Xuân Sơn, đặc phái viên của lãnh đạo Đảng và Nhà nước CSVN đã nhất trí đồng thuận 3 điểm sau đây:
1). Đồng thuận giải quyết tranh chấp song phương về Biển Đông
2). Đồng thuận thi hành “định hướng dư luận”, cấm biểu tình chống Trung Cộng.
3). Đồng thuận công nhận công hàm 1958 của Phạm Văn Đồng, cụ thể là công nhận Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Cộng.
Trí thức Hà Nội đã hiểu biết nội dung của việc “đồng thuận” là như thế nào, cho nên đã kiến nghị phản đối, không chỉ phản đối Bộ Ngoại giao, mà còn phản đối Đảng và nhà nước CSVN nữa, bởi vì Hồ Xuân Sơn đã đại diện cho lãnh đạo đảng và nhà nước, chớ không chỉ là một thứ trưởng bình thường khi đi sứ sang Tàu ngày 25-6-2011.
II. Đặc phái viên của Đảng và Nhà nước
công nhận vùng biển hình “Lưỡi bò” là của Trung Cộng
công nhận vùng biển hình “Lưỡi bò” là của Trung Cộng
Hồ Xuân Sơn và vùng biển hình lưỡi bò màu đỏ
Căn cứ vào bản tin của Tân Hoa Xã, thì Hồ Xuân Sơn đã công nhận công hàm 1958 của Phạm Văn Đồng, cụ thể là tán thành hai quần đảo HS/TS là của Trung Cộng. Như vậy, từ lãnh thổ của Trung Cộng là HS và TS kéo dài ra 12 hải lý là lãnh hải của TC, kéo dài ra 200 hải lý là Vùng Đặc Quyền Kinh Tế (Exclusive Economic Zone=EEZ) của TC, nói chung, khu vực hình chữ U, hay đường 9 đoạn, hoặc vùng Lưỡi bò, là thuộc quyền của Trung Cộng.
Khi đã công nhận HS/TS là của Trung Cộng, công nhận hải phận 12 hải lý của HS/TS, thì mặc nhiên công nhận Vùng Đặc quyền kinh tế 200 hải lý, nói chung là công nhận vùng biển hình Lưỡi Bò trên Biển Đông, là của Trung Cộng.
Như vậy, đúng là đại diện của lãnh đạo đảng, và nhà nước CSVN đã đồng thuận vùng Lưỡi bò là của Trung Cộng. Vì thế, Trung Cộng lên tiếng hối thúc, nhắc nhở CSVN như sau:
“Chúng tôi đã thảo luận một cách kỹ lưỡng, hai bên nhất trí giải quyết tranh chấp thông qua hiệp thương hữu nghị. Chúng tôi hy vọng phía Việt Nam sẽ thực hiện đồng thuận chung”. (Hết trích)
III. Mục đích thật sự của Trung Cộng là gì?
Mục đích thật sự của Trung Cộng, là đàm phán song phương để xử dụng công hàm của Phạm Văn Đồng, ký ngày 14-9-1958, để xác định hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc về Trung Cộng. Do đó, việc xây dựng những căn cứ quân sự, và thăm dò dầu khí trong phạm vi vùng biển hình lưỡi bò, bao gồm hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, là hợp lý đối với họ.
Hồ Chí Minh là vị cha già dân tộc, chớ đâu có phải là một tên cha căn chú kiết, bá vơ, bá láp nào đâu, mà công hàm không có giá trị?.
Chính đại diện Trung Cộng là Tô Hào (Su Hao), trong cuộc Hội Thảo An Ninh về Biển Đông tại Trung tâm Nghiên Cứu Chiến lược Quốc tế (Center of Strategic and International Studies-CSIS) tại Washington ngày 20-6-2011, đã tuyên bố như sau:
“Có lẻ trong tương lai, chúng ta nên xét lại, bỏ vấn đề tranh chấp chủ quyền qua một bên, và tạo nên vùng biển hợp tác chung”.
Tuyên bố nầy gợi ý một chiến lược rất nham hiểm của Trung Cộng. Đó là chiến lược Ba bước lấn tới (Strategy 3 Steps to encroachment) là chiến lược nham hiểm nhất của Trung Cộng, mang tính lừa bịp rất cao.
III.1) Bước một: Tạo ra tranh chấp.
Trung Cộng tự ý vẽ ra vùng biển hình lưỡi bò rồi tuyên bố có chủ quyền trên đó. Tự ý đưa tàu Hải Dương địa chất 8 (Haiyang Dizhi 8) đến Bãi Tư Chính, tức là tạo ra tranh chấp.
III.2) Bước hai: Gác tranh chấp chủ quyền, khai thác chung.
Đã nhiều lần Trung Cộng kêu gọi hãy gác tranh chấp chủ quyền qua một bên, cùng nhau hợp tác khai thác chung, để tạo ổn định hòa bình và phát triển lợi ích chung của hai nước.
Trung Cộng dùng bước thứ hai của chiến lược nầy để cướp nước, Việt Cộng cũng dùng bước nầy để bán nước một cách rất tinh vi là công khai và hợp pháp.
Vì gác tranh chấp chủ quyền, chủ quyền ai nấy giữ, cho nên Nguyễn Phú Trọng mạnh miệng lớn tiếng tuyên bố bảo vệ chủ quyền với « tinh thần quyết chiến, quyết thắng ».
III.3) Bước ba: Tuyên bố chủ quyền toàn bộ vùng biển tranh chấp, ở đây là chủ quyền vùng biển hình lưỡi bò ở Biển Đông.
Trong thời gian khai thác chung, Trung Cộng dùng chiến thuật Cắt Lát Salami (Đồng nghĩa với chiến thuật tằm ăn dâu) để chiếm trọn vùng biển hình lưỡi bò, và tuyên bố các quyền trên đó.
Mặc dù tàu thăm dò của Trung Cộng có đầy đủ mọi thứ, nhưng việc hợp tác khai thác chung, thì phải có sự hợp tác và đóng góp của Việt Nam.
Trong thời gian khai thác chung, tàu bè Trung Cộng được tự do đi lại trên vùng biển của Việt Nam để chuyển vận dụng cụ, máy móc thăm dò, khai thác... Trung Cộng xây nhà kho, nhà ở cho nhân viên phụ trách khai thác, một trạm y tế trên đất Việt Nam…Để tránh các vụ ăn cắp, các nhà kho sẽ được nhân viên Trung Cộng có vũ trang bảo vệ. Trung Cộng được quyền sử dụng hải cảng của Việt Nam, hay xây một hải cảng trên lãnh thổ Việt Nam do chúng lựa chọn.
Việt Nam không có chuyên gia có trình độ khoa học kỹ thuật về thăm dò và khai thác dầu khí, cho nên tất cả đều do Trung Cộng phụ trách. Nhân viên Việt Nam có thể được cử làm Tổng Giám đốc phụ trách toàn bộ công tác phục vụ đời sống, cụ thể là làm bếp, làm sạch sẽ nhà ăn, nhà bếp, nhà vệ sinh…
Trở lại mục đích thật sự của Trung Cộng, chỉ có giải quyết song phương, thì Trung Cộng mới xử dụng được công hàm bán nước của Phạm Văn Đồng được mà thôi. Đồng thời, có thể bóp chết được CSVN bởi vì, VN đã bị lệ thuôc vào TC về kinh tế, tài chánh, chiến lược quốc phòng, nghĩa là VN đã nằm trong lòng bàn tay thâm độc của TC, đã bị cấy sinh tử phù, bị đội cái vòng kim cô trên đầu, thì không còn cục cựa được nữa. Trở thành bán nước có truyền thống!
CSVN đã nhất trí giải quyết song phương theo chủ trương của Trung Cộng. Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Quốc phòng tuyên bố “VN không bao giờ dựa vào bất kỳ một nước nào để chống lại Trung Quốc. Nếu VN cần sự ủng hộ, đồng cảm, hợp tác và phát triển, thì còn có ai hơn một nước TQ Xã Hội Chủ Nghĩa láng giềng”.
Ông tướng nầy quên bọn Tàu khựa đã chửi các lãnh đạo đảng CSVN một cách thậm tệ, không còn lời lẻ nào nặng nề hơn nữa. Đó là “Việt Nam là một quốc gia lòng lang dạ sói”, “Cộng sản Việt Nam là bọn tiểu nhân bỉ ổi không biết xấu hổ”. Văn bản được GS Vũ Cao Đàm dịch ra từ chữ Hán.
IV. Định hướng dư luận
IV-1. “Hèn với giặc, ác với dân”
Hồ Xuân Sơn đã đồng thuận với chủ trương của Trung Cộng về “định hướng dư luận”. Cụ thể là VN sẽ thi hành trấn áp, bắt giam những người phát biểu chống TC, như trấn áp nữ luật sư, đồng thời là nhà báo Tạ Phong Tần (cựu Đại úy công an) chẳng hạn.
Chính quyền CSVN đã ngăn chặn những ý kiến, đã lên án bọn TC đã xâm phạm hải phận, bắt giữ, cướp bóc, tước đoạt tài sản của ngư dân Việt Nam, bắt cóc đòi tiền chuộc, đánh chìm tàu, phá hoại dụng cụ, ngăn cản hoạt động dò tìm dầu mỏ...
Những hành động của bọn công an CSVN khiến cho nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc phải than thở: “Sao bỗng dưng họ lại hèn đến như vậy?”. Hèn với giặc, ác với dân trở thành bản chất của đảng CSVN.
Ngày 30-6-2011, tướng Mã Hiếu Thiên, Phó Tổng tham mưu trưởng QĐ Trung Cộng đến VN, kêu gọi Hà Nội “xử lý một cách thích đáng, và hướng dẫn công luận và tình cảm dân chúng một cách đúng đắn. Không để biểu tình xảy ra, không để đa phương hoá và quốc tế hoá vấn đề Biển Đông”. Thế là CSVN tuân lệnh râm rấp.
IV- 2. Trung Cộng chửi Việt Cộng tàu “xà lúp” chở không hết
Trong khi Hồ Xuân Sơn “đồng thuận” với TC là thi hành “định hướng dư luận”, thì báo chí TC chửi đảng CSVN tàu xà lúp chở không hết, không còn lời lẻ nào nặng hơn trong ngôn ngữ chửi của người bình dân. CSVN bị chửi te tua hơn cái mền rách nữa.
Trích đoạn sau đây. (Giáo sư Vũ Cao Đàm dịch từ tài liệu Trung Quốc.)
“Việc dùng vũ lực đánh VN không thể chậm trễ hơn nữa.
Vì sao phải đánh CSVN bằng vũ lực?
Có hai khía cạnh sau đây:
1). “CSVN là một quốc gia lòng lang dạ sói”
“Từ những năm 1960, TQ đã ủng hộ VN về quân sự, kỹ thuật, kinh tế với quy mô lớn, trong thời gian đó, bản thân TQ cũng khó khăn.Với sự ủng hộ của TQ, VN đã đánh bại 560 nghìn quân Mỹ ở VN. TQ vô tư ủng hộ về nguồn lực, và nhân lực trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, đặt nền móng vững chắc cho việc phục hồi kinh tế cho VN.
Sự vô ơn của VN biểu hiện, một tay nhận viện trợ vô tư của TQ, một tay ngấm ngầm chìa ra cho Liên Xô. Dưới sự thao túng của Liên Xô, VN làm đủ trò quấy nhiễu biên giới Trung-Việt đến đổ máu người TQ.
Tại VN, VN sát hại và trục xuất Hoa kiều. VN đem quân sang chiếm Campuchia. Không thể nhẫn nại được nữa, tháng 2 năm 1979, TQ phát động chiến tranh phản kích tự vệ. VN bắt tay với Liên Xô, một đối thủ của TQ, cầm súng bắn lại ân nhân của mình.
Chúng ta hãy xem, bọn CSVN lòng lang dạ sói đến mức độ nào?”
2). “Cộng Sản Việt Nam là bọn tiểu nhân bỉ ổi không biết xấu hổ”.
“VN và TQ là hai nước láng giềng, uống chung một nguồn nước, nhiều chính trị gia đã đến học tập tại TQ, ngay cả đương kim thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, cũng từng được huấn luyện, giáo dục ở TQ.Trước đây, ngày 30-5-2008, Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh đột nhiên đến thăm nước ta, nói ra những điều cảm động lòng người, mồm bô bô “láng giềng tốt, bạn bè tốt, chiến hữu tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”, tỏ ra rất thân thiết…sau nầy mới biết, vì lạm phát tăng cao, kinh tế nguy cơ bị khủng hoảng, nên mới chạy qua xin xỏ, cầu viện TQ. Đến khi vừa về tới nước, thì tên Mạnh nầy liền trở mặt, liên kết với đối thủ cạnh tranh của TQ là công ty Mobil, để khai thác dầu khí ở Nam Sa (Trường Sa) mà VN cướp đoạt của TQ. Rõ là quân phản bội. CSVN thật là vô liêm sĩ, không biết hổ thẹn là gì.
Trong quá trình tranh chấp, VN âm mưu quốc tế hoá các đảo đã chiếm của TQ, với tâm địa độc ác, không biết xấu hổ. Đây là điển hình của hành vi “cường đạo biến thành quân tử”, thật là vô liêm sĩ.
Chính sách của VN đối với TQ thật là vô cùng nham hiểm, đó là toa rập với Hoa Kỳ ngăn chặn sự phát triển của TQ.
Xem ra, VN muốn đi theo vết xe cũ của năm 1979, vẫn còn muốn diễn vai bán đứng ân nhân, đã từng giúp đỡ họ, để trở thành một kẻ tiểu nhân vô liêm sĩ thật thụ.
Năm 1979 chưa đủ dạy cho CSVN một bài học tơi bời, thì sắp tới đây, chúng ta cần phải làm triệt để, để VN có một bài học nhớ đời và cũng là lợi ích lâu dài của TQ.
TQ hiện nay đang theo chính sách “ẩn dấu tài năng”, “lâu dài mai phục” khiến cho bọn oắt tì VN xâm chiếm lãnh hải TQ, và cứ nhâng nhâng thăm dò khai thác tài nguyên.
Đã đến lúc chúng ta cần phải dẹp bỏ thái độ khoan dung nhân nhượng, mà phải dùng vũ lực, chứng minh TQ là một đất nước anh hùng.
Để cho một nước lỏi con như VN xâm phạm lãnh thổ của mình, sự khoan dung thái quá, là tự hủy diệt mình, cho nên phải dùng vũ lực tấn công VN một cách tàn nhẫn. Cần phải phá hủy triệt để các cơ sở quân sự, tất nhiên bao gồm tất cả hạ tầng dân sự của VN. Đối với một nước vô liêm sĩ như vậy, chúng ta không cần phải quan tâm đến vấn đề đạo đức, nhân đạo làm gì. Chỉ cần phù hợp với lợi ích quốc gia thì đó là chiến tranh chính nghĩa.” (Hết trích)
(Giáo sư Vũ Cao Đàm dịch từ tài liệu Trung Quốc.)
3). Trung Cộng đe dọa sẽ cho Việt Cộng bài học thứ hai
Ngày 25-6-2011, Thiếu tướng Bành Quang Khiêm, Phó Tổng Thư Ký Ủy Ban Chính sách Quốc gia TC tuyên bố: “Trung Quốc đã từng dạy VN một bài học, và có thể cho VN một bài học lớn hơn, nếu VN tiếp tục diễu võ dương oai, múa trên lưỡi đao, sớm muộn gì có ngày VN sẽ ngã trên lưỡi đao đó”.V. Bưng bít thông tin về xung đột biên giới 1975-1978.
Đồ tể Pol Pot, trùm Cộng Sản Miên (Khmer Đỏ)
Kẻ gian thường hay giấu giếm những hành động bất hảo của mình, vì hễ nói ra thì lòi cái gian manh xảo trá, hoặc lừa bịp của mình, vì thế phải bưng bít. Ngay cả những vụ việc trọng đại, có ảnh hưởng tới sự tồn vong của đất nước, sự an nguy của dân tộc, cụ thể như vụ “xung đột biên giới năm 1975-1978.
Cuộc xung đột làm mất mạng hàng ngàn người VN ở Tây Ninh, Phú Quốc, Rạch Giá, mà người Việt ở Sài Gòn và cả nước không hay biết gì cả. Và cho đến nay, nhiều người cũng không biết về việc đó.
Ngày 4-5-1975, tức 4 ngày sau khi miền Nam mất về tay CSBV (30-4-1975), một toán quân Khmer Đỏ của Pol Pot, đột kích đảo Phú Quốc. Sáu ngày sau, ngày 10-5-1975, bọn Cộng Sản Miên đánh chiếm đảo Thổ Châu, hành quyết 500 thường dân VN. Sự việc trọng đại như thế mà người Sài Gòn và cả nước không hay biết gì cả. Báo, đài nhà nước im hơi lặng tiếng. Bưng bít thông tin.
Sau trận Phú Quốc và đảo Thổ Châu, Khmer Đỏ thực hiện những cuộc tấn công lẻ tẻ giết hại thường dân VN.
Tháng 4 năm 1977
Quân chính quy Cộng Sản Miên tiến sâu 10 km vào lãnh thổ VN, chiếm một số vùng ở tỉnh An Giang, và tàn sát một số lớn thường dân.
Ngày 25-9-1977.
Khmer Đỏ đưa 4 sư đoàn đánh chiếm nhiều điểm ở các quận Tân Biên, (Châu Đốc), Bến Cầu, châu thành tỉnh Tây Ninh.
Đốt phá 471 ngôi nhà giết chết hơn 800 thường dân VN.
Ngày 1-2-1978
Trung Ương đảng Cộng Sản Campuchia họp bàn kế hoạch chống VN. 15 sư đoàn được thành lập. Trong Nghị Quyết của Cộng Sản Miên có ghi “Chỉ cần mỗi ngày tiêu diệt vài chục người VN, mỗi tháng diệt vài ngàn, mỗi năm diệt vài ba vạn, thì có thể đánh tới 10, 15 hoặc 20 năm, thì tiêu diệt hết người VN. Thực hiện 1 diệt 30, chấp nhận hy sinh 2 triệu người Campuchia để tiêu diệt 50 triệu người VN”(Hết trích).
Pol Pot đã điều động 13 trong 17 sư đoàn chủ lực, và một số trung đoàn địa phương, liên tục tấn công vào VN. Có nơi CS Miên đã vào sâu 15, 20 km. Trong những cuộc tấn công, CS Miên giết chết bất cứ người VN nào mà chúng gặp. Một điển hình là cuộc thảm sát ở Ba Chúc vào tháng 4 năm 1978 làm chết 3,157 người VN.
Từ tháng 12 năm 1977 đến 14-6-1978, một thống kê cho biết.
Tổn thất phía VN:
30,642 người bị thương
6,902 người chết
30 vạn người phải di tản ra phiá sau
6 vạn hecta đất bị bỏ hoang.
Ngày 13-12-1978
Được Trung Cộng trang bị và hậu thuẩn, Khmer Đỏ đã huy động 10, trong 19 sư đoàn (Khoảng 60,000 quân) tấn công xâm lược trên toàn biên giới Việt-Miên.
3 sư đoàn đánh vào Bến Sỏi với mục đích chiếm thị xã tinh Tây Ninh.
2 sư đoàn đánh vào Hồng Ngự, (Đồng Tháp)
2 sư đoàn đánh vào Bảy núi (Thất Sơn) An Giang
1 sư đoàn đánh vào Trà Phô, Trà Tiến, Kiên Giang
Tại những vùng chiếm đóng, Khmer Đỏ thực hiện sách lược diệt chủng đối với người VN, cũng giống như đã diệt chủng đối với người Khmer.
Trong cuộc chiến tranh biên giới nầy (1975-1978), đa số người VN không hay biết gì cả, vì CSVN vẫn nêu những khẩu hiệu “Tình hữu nghị Việt Miên Lào bất diệt”. Tinh thần vô sản quốc tế muôn năm!.
Sở dĩ CSVN bưng bít tin tức về việc Cộng Sản Miên, Pol Pot, tàn sát người Việt, vì ngày 1 tháng 5 năm 1975, Phạm Văn Đồng mạnh miệng ca tụng chế độ XHCN.
“Việc thống nhất đất nước để đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chế độ ưu việt XHCN, không còn cảnh người bốc lột người.
“Việt Nam là lá cờ đầu, là đội quân tiên phong, tiến hành cuộc cách mạng vô sản trên thế giới. Khi lên CNXH, thì công nhân làm chủ nhà máy. Việc sản xuất được cơ giới hóa, tự động hóa, của cải vật chất thừa mứa, mọi người làm việc theo khả năng, mà được hưởng theo nhu cầu. Quân đội Việt Nam anh hùng sẽ đảm nhận vai trò lịch sử của cuộc cách mạng vô sản thế giới.
Phạm Văn Đồng cường điệu hóa. “Quân đội ta anh hùng, từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu. Trung với nước, hiếu với Đảng.
Dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam quang vinh, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng. Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và Trung Quốc. Một người ngã xuống, 9 người đứng lên, cầm gươm ôm súng xông tới, nhắm thẳng quân thù mà bắn. Tiến lên! Toàn thắng ắt về ta”. (Hết trích)
Kể ra thì đồng chí Thủ tướng nầy thiếu hiểu biết, tiếng bình dân gọi là “ngu” mặt chai mày đá, ca ngợi chế độ ưu việt tiến đến thế giới đại đồng, ngay trong khi Cộng Sản Miên tấn công đánh Cộng Sản Việt Nam.
Đó là lý do khiến cho Đảng CSVN phải che giấu sự kiện nầy, vì nếu phổ biến công khai, thì lòi ra việc tuyên truyền lừa bịp, xảo trá của cha nội thủ tướng đó.
Giáo sư TS Stephen Young của các đại học Havard, Hamline, Đại học Minnesota, đã phục vụ tại Việt Nam từ 1968-1971. Có vợ Việt Nam là bà Phạm Thị Hòa, bà đại diện của một tổ chức của LHQ.
Ông cho biết, các lãnh đạo CSVN là những tên dốt, thất học. Hồ Chí Minh làm bồi tàu. Lê Duẩn làm cu li ở Sở Hỏa Xa. Đỗ Mười làm nghề hoạn lợn, (thiến heo). Lê Đức Anh làm phu cạo mủ cao su ở đồn điền Lộc Ninh. Tôn Đức Thắng làm thợ sơn tàu ở xưởng Ba Son.
VI. Giấu nhẹm trận đánh ở Núi Đất (Lão Sơn)
VI.1. Việt Cộng giấu nhẹm tin tức về trận đánh năm 1984 ở Núi Đất.
Địa hình Hà Giang
Vì Việt Cộng bưng bít thông tin, nên dùng tài liệu của một vài nhân chứng và tài liệu từ Trung Cộng để chứng minh việc ém nhẹm của Việt Cộng, đồng thời phổ biến thông tin cho quần chúng, nhân dân Việt Nam biết về sự kiện trọng đại của đất nước.
Ngày 27-7-2010, cựu Đại tá Bùi Tín, tỵ nạn chính trị tại Pháp, trả lời phỏng vấn của đài BBC, ông cho biết, khi làm việc cho tờ báo Nhân Dân, ông được phép ra vào Bộ Tổng Tham Mưu để lấy tin tức cho tờ báo. Anh em ở Cục Tác chiến không biết gì về trận Núi Đất cả. Ông nói “trong lịch sử quân đội, Việt Nam không nói rõ về trận đánh, mà “chỉ nói có căng thẳng biên giới”. Sau đó, tôi có lên Cao Bằng, Thái Nguyên, và gặp các anh em ở Quân khu Việt Bắc và Quân khu 1, là những người tham chiến, thì họ cho rằng mình không đủ sức giữ đất, và dân thì sơ tán rồi, trữ lượng tài nguyên thì trong lòng đất, chưa khai thác nên đành rút."
Tài liệu mà ông thu nhận được chỉ nói về phía Việt Nam mà thôi.
Nguồn tài liệu thứ hai phát xuất từ Đại học Phòng Vệ, thuộc Bộ Quốc Phòng Nhật, do ông Hà Minh Thành, định cư ở Nhật, dịch ra tiếng Việt và được đăng trên một số báo.
Nguồn tài liệu thứ ba phát xuất từ cuốn sách “Dữ Kiện Bí Mật Của Chiến Tranh Trung-Việt”. “Secret Records of Sino-Vietnamese War” do 3 tác giả Trung Cộng, Jin Hui, Zhang Hui Sheng, và Zhang Wei Ming, đã tiết lộ những tin tức động trời mà CSVN đã cố tình ém nhẹm nhân dân VN, làm cho 3,700 bộ đội đã chiến đấu bảo vệ lãnh thổ VN, bị quên lãng, bị phản bội, không được công nhận là liệt sĩ.
VI.2. Núi Đất.
Là ngọn núi cao 1,422m, nằm trong lãnh thổ Việt Nam, thuộc xã Thanh Thủy, huyện Yên Minh, tỉnh Hà Giang.
Việt Nam gọi là Núi Đất hay cao điểm 1509.
Trung Cộng gọi là Lão Sơn. Núi Đất là một vị trí chiến lược quan trọng, nó kiểm soát được con đường huyết mạch nối từ Hà Giang sang Trung Quốc. Đồng thời khu vực nầy có nhiều quặng mỏ quý, và từ đó có thể phóng hỏa tiễn vào nội địa Trung Quốc.
VI.3. Tương quan lực lượng tham chiến
1). Phía Trung Cộng
Tướng Dương Đắc Chí* Lính Trung Quốc lên Lão Sơn
Tướng chỉ huy: Dương Đắc Chí
Quân số: 3 quân đoàn và 3 tập đoàn
Số thương vong: 939 binh sĩ tử trận
2). Phía Việt Nam
Tướng chỉ huy: Văn Tiếng Dũng và cố vấn Liên Xô.
Quân số: 3 sư đoàn và lực lượng địa phương quân
Số tử vong: Khoảng 4,000 người, bỏ xác tại mặt trận 3,700 và bị Trung Cộng dùng súng phun lửa đốt sạch..
VI.4. Quân Tàu chiếm Lão Sơn sau hơn một tiếng đồng hồ giao tranh
Vị trí A là điểm cao 1509 * Ground-Based Laser Guns, là súng dùng tia laser bắn đạn đại bác và hỏa tiễn trên đường bay đến chỗ đóng quân của Trung Cộng
Cuộc chiến Núi Đất (Lão Sơn) bắt đầu từ ngày 2-5-1984 và kết thúc vào ngày 14-7-1984. Toàn bộ khu vực Lão Sơn, với diện tích 600Km2 đã vĩnh viễn lọt vào tay Trung Cộng.
Tài liệu cho biết, số bộ đội Việt Nam tử trận khoảng 4,000, bỏ lại chiến trường 3,700 xác chết.
Núi Đất (Lão Sơn) là một núi rừng. Từ chân núi đến đỉnh núi là một rừng cây, màu xanh phủ kín. Cả hai bên giao tranh không thấy chính xác vị trí đóng quân của nhau.
Để tìm vị trí đóng quân của bộ đội Việt Nam. Tướng Tàu Dương Đắc Chí, cho vài đại đội đến bắn loạn xạ vào những nơi nghi ngờ. Chỗ nào có súng bắn trả là khu vực của bộ đội Việt Nam. Khi phát hiện, thì thấy hai bên chĩ cách nhau có 500m.
Vì không thấy chính xác vị trí của bộ đội Việt Nam, nên quân Tàu bắn 20 ngàn đạn đại bác, hỏa tiễn và súng cối vào cả một khu vực.
Quân Tàu chiếm Lão Sơn sau hơn một giờ giao tranh. Họ tràn vào làng, chiếm giữ doanh trại bỏ ngỏ của bộ đội Việt Nam. Dân làng là sắc tộc Nùng đã di tản hết rồi.
Lính Trung Quốc chiếm doanh trại và đứng gác doanh trại Quân đội Việt Nam bỏ ngỏ
VI.5. Bộ đội Việt Nam thất bại trong việc tái chiếm Núi Đất
Kho đạn Pháo binh của Trung Quốc * Vỏ đạn pháo binh TQ
Ngày 12-7-1984, khi nhận được tin tình báo chính xác của một sĩ quan cao cấp, thuộc Cục Quân báo Việt Nam, làm gián điệp cho Trung Cộng, tướng Dương Đắc Chí đã nắm toàn bộ kế hoạch hành quân tái chiếm Lão Sơn, ông bố trí pháo binh, hỏa tiễn, súng laser, thành một vòng tròn lửa, tại các điểm tập trung, khiến cho bộ đội Việt Nam tiến không được, rút lui cũng không được, đưa lưng ra nhận 65,000 đạn đại bác và hỏa tiễn của quân Tàu Cộng.
Lính Trung Cộng gom xác chết của bộ đội VN * Một trong hai nữ bộ đội Việt Nam, cùng với 3 cô gái khác trốn trong hang núi, bị giết bằng súng phun lửa
VI.6. Lính Trung Cộng dùng súng phun lửa giết sạch bộ đội Việt Nam.
Một trung đoàn trưởng pháo binh thuật lại như sau: “Tư lịnh sư đoàn chúng tôi nói rằng, ông ta chưa bao giờ thấy nhiều xác chết như thế. Chúng tôi tịch thu vũ khí và thắt lưng trên xác Việt Nam, và phân phát cho lính trong trung đoàn chúng tôi. Đêm đó, bảy chúng tôi trong bộ chỉ huy trung đoàn, với tư lịnh trung đoàn Chang Yo-Ho, hút 4 bao thuốc. Chúng tôi uống sạch cả bốn thùng rượu.
Ngày 14 tháng 7, chúng tôi ra tín hiệu cho phép phía Việt Nam đến thu hồi xác chết. Chúng tôi chỉ thị cho họ mang cờ Hồng Thập Tự, mỗi toán không được quá 50 người, và không được mang theo vũ khí. Sau đó, nhận thấy nhiều toán khoảng 60 đến 70 lính Việt Nam đến không có cờ. Khi biết chúng không tuân theo chỉ thị, vì đeo theo đúng, chúng tôi khai hỏa, giết sạch.
Chúng tôi không quan tâm gì sinh mạng của chúng. Không một người nào trong nhóm lính này sống sót. Việt Nam chẳng còn đến thu hồi xác chết nữa. Trời đang là mùa hè. Nắng rồi mưa. Không ai có thể chịu được mùi xác chết. Chúng tôi buộc phải gởi các đơn vị hóa chất đến để đốt tất cả xác chết bằng những ống phun lửa.”.
“Ở cứ điểm 124, chúng tôi tìm thấy 4 nữ cán binh trốn trong hang đá. Chúng tôi kêu nhưng họ không ra, chúng tôi không vào bên trong để kéo họ ra, nên quyết định dùng súng phun lửa để giết họ. Tất cả bị đốt cháy như một trái banh lửa!
VII. Chúng tôi muốn biết về biên bản Hội nghị Thành Đô năm 1990
Hội nghị Thành Đô năm 1990
Chúng tôi muốn biết vì sao mà Đảng không dám công khai hóa nội dung biên bản Thành Đô trong 2 ngày 3-4 tháng 9 năm 1990, mà nhiều cựu tướng lãnh và trí thức đã thỉnh cầu.
Đảng CSVN tin tưởng rằng việc ém nhẹm biên bản Thành Đô, có thể lừa bịp nhân dân để che giấu việc bán nước của Đảng.
Nhưng kẻ gian bị trời hại, đó là trang mạng WikiLeaks đã phổ biến hành vi bán nước của Đảng, do một binh nhất người Mỹ trong lực lượng quân sự đóng ở Afghanistran. Với cấp bậc binh nhất phụ trách về tin tức tình báo sơ cấp, anh nầy đã bẻ khóa, xâm nhập vào cơ sở lưu trữ dữ liệu của bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, đánh cắp được 251,287 bức điện mật, do các tòa đại sứ khắp nơi gởi về bộ Ngoại giao Hoa Kỳ. Trong đó có 3,100 bức điện về Việt Nam
Bradley Manning bị kết án 35 năm tù. Tổng thống Barack Obama ân xá năm 2017.
Bradley Manning chuyển giới sang phụ nữ lấy tên Chelsea Manning
Trang mạng WikiLeaks đã phổ biến một phần của biên bản Thành Đô như sau:
“Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ Nghĩa Cộng Sản, đảng Cộng Sản và nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung Ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Quảng Tây”.
“Phía Trung Quốc đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN “giải quyết các bước tiến hành, cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”. (Hết trích)
Bọn Trung Cộng chơi đểu thật. Cố tình phá bỏ ngày độc lập 2 tháng 9 của VN. Sau nhiều lần đi đêm xin xỏ cho Việt Nam được thu nhận vào làm khu tự trị của sắc tộc Việt Nam, trực thuộc chính quyền trung ương ở Bắc Kinh. Trong khi Việt Nam đang chuẩn bị tổ chức “hoành tráng” ngày độc lập 2 tháng 9, thì bọn Trung Cộng tức khắc thông báo ngày lên đường là 2 tháng 9 để hội đàm trong 2 ngày 3&4 tháng 9 năm 1990. Thế là tinh thần và ý nghĩa ngày lễ độc lập của Việt Nam tiêu tùng từ đó.
Sự ém nhẹm của Đảng CSVN chứng tỏ sự trơ trẽn của Đảng quang vinh. Những lãnh đạo Đảng bán nước đó được tôn vinh, tên họ được đặt tên những con đường trong những con đường như: Trần Hưng Đạo, Ngô Quyền, Nguyễn Huệ…và Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Phạm Văn Đồng.
Đại lộ Phạm Văn Đồng* và đoạn qua Q.Gò Vấp Sài Gòn
Đường Nguyễn Văn Linh .Sài Gòn * Đường Đỗ Mười
Bán nước được tôn vinh!
9*. Kết luận
Cộng Sản VN đã chấp nhận đàm phán song phương tức là chấp nhận thân phận nô lệ cho Trung Cộng, trực tiếp và công khai dâng tài nguyên quốc gia cho ngoại bang, và vận mệnh của đất nước không tránh khỏi một khu tự trị của TC.
Tố Hữu đã nêu cái ý nầy của Đảng CSVN:
Bên nây biên giới là nhà
Bên kia biên giới cũng là quê hương” (Tố Hữu)
Ngày 24-8-2011, Thượng Nghị Sĩ Jim Webb, từ Hoa Kỳ sang VN để cảnh cáo một câu: “Việc tiếp cận song phương sẽ không bao giờ giải quyết được những vấn đề cơ bản về chủ quyền, bởi vì cán cân lực lượng chênh lệch”. Có nghĩa là VN yếu thì phải phục tùng kẻ mạnh. Đó là một sai lầm của VN. Nếu VN chọn giải pháp đa phương, quốc tế hoá, thì VN không còn ở thế yếu nữa.
Thượng nghị sĩ Jim Webb sinh năm 1946, ông đã từng phục vụ trong quân đội Mỹ tại Nam Việt Nam. Ông có vợ Việt Nam là bà Hồng Lê. Ông từng giữ chức Bộ trưởng Hải quân và Phụ tá Bộ trưởng Quốc phòng.
Bọn Trung Cộng cho rằng, cuộc chiến Lão Sơn là chiến tranh biên giới lần thứ hai (1984), sau chiến tranh biên giới lần thứ nhất xảy ra 27 ngày, từ 17-2-1979 đến 16-3-1979. Đó là Trung Quốc cho Việt Nam bài học thứ hai. Việt Nam sợ quá, nên xin được làm một khu tự trị trực thuộc Trung Quốc. Những cuộc đi đêm diễn ra, mãi đến ngày 3&4 tháng 9 năm 1990, tại Hội Nghị Thành Đô, Trung Quốc chấp nhận cho Việt Nam trực thuộc Bắc Kinh.
Cái máu bán nước di truyền từ Hồ Chí Minh khó có thể rửa được.
Vận mệnh đen tối của dân tộc VN vẫn tồn tại, là do đảng Cộng sản Việt Nam nầy mà ra.