NĂM HIỆU QUẢ CỦA ĐỘNG TÁC PHẤT THỦ
"DịCH CÂN KINH”
"DịCH CÂN KINH”
• DƯƠNG THÀNH TÂN
‘…Sự yên tâm chờ đợi tuổi già bước đến làm cho dễ chịu hơn với chính mình và mọi người xung quanh. Những chuyện vui buồn trong đời, thành công lẫn thất bại đều được xem như là những chuyện bình thường. Dù muốn hay không, bản thân bỗng dưng trầm tính dễ chịu hẳn ra…’
Tôi bất lực thấy sức khỏe dần dần hao hụt khi qua 45 tuổi. Những cố gắng lấy lại phong độ của thời trai trẻ đều bị thất bại vì bị chấn thương. Riết rồi những công việc tầm thường như làm vườn, rữa chén đều trở thành những công việc nặng nhọc cần cân nhắc tính toán từ tư thế lẫn động tác!
Nhờ nhân duyên mà tôi học được phương pháp dưỡng sinh gọi làKhí Lực do chú Huỳnh Tâm chỉ dạy. Vì được chỉ dạy bài bản, sau một thời gian ngắn tập luyện, dù chỉ ở mức nhập môn, tôi có cảm giác là hồi sinh lại như thời trai trẻ, gân cốt chắc chắn không còn lo bị chấn thương, hết còn đau lưng lẫn thốn đầu gối. Tinh thần sáng suốt lẫn ngũ giác tinh tường. Điều lạ lùng nữa là trước đây tôi dị ứng phấn hoa, mỗi mùa xuân đến là nước mắt lẫn nước mũi chảy đầm đìa, giờ lại biến mất không cần thuốc men chi cả !
Phương pháp này có nhiều chi tiết như bấm huyệt, xoa mặt, hớp không khí... Nhưng động tác quan trọng nhất và tốn hết 75 % thời gian của bài tập trên dưới 30 phút) là đứng thẳng và vẫy tay từ trước ra sau, giống như phương pháp dưỡng sinh gọi là "Phất Thủ Dịch Cân Kinh" .
Động tác tập này trông chừng như đơn giản, vì chỉ có việc đứng một chỗ và vẫy tay từ trước ra sau. Nhưng những biến hóa ly kì đều ở trong cơ thể. Xin diễn tả chi tiết hơn
· Chân dang ra rộng bằng vai. Tư thế đứng thoải mái.
· Nhíu hậu môn và thót lên. Để việc nhíu hậu môn được duy trì trong suốt buổi tập thì bạn cần gồng cứng hai chân, và bấm các đầu ngón chân xuống.
· Suốt buổi tập hai chân như trồng cây xuống đất, từ thắt lưng trở xuống luôn luôn cứng chắc, không suy chuyển.
· Co đầu lưỡi chạm nhẹ vào nướu và chân răng hàm trên, răng khép lại và miệng ngậm.
· Mặt nhìn thẳng về phía trước
· Bàn tay khép các ngón tay lại.
· Giơ hai tay ra đằng trước cao bằng vai.
· Dùng lực của vai và tay (lực của vai nhiều hơn) vẫy hai tay song song ra đằng sau.
· Nhờ có lực đẩy này mà tay sẽ có quán tính hất trở lại phía trước. Lúc này tùy vào lực mạnh hay yếu, đánh vòng hẹp hay vòng to mà tay có thể cao bằng hoặc thấp hơn vai.
· Sau đó lại dùng lực của vai để đẩy tay ra đằng sau. Lặp lại động tác trên.
Tôi nghiên cứu về hiệu quả không ngờ về động tác xem chừng như thô sơ này. Nhưng càng tìm thì lại càng bị lạc vào nhiều cách giải thích tối nghĩa, đôi khi mâu thuẫn với nhau. Có lẽ nhiều người tập luyện khác cũng bị bỡ ngỡ. Nay xin giải thích 5 hiệu quả với kinh nghiệm và hiểu biết của một người "tiêu dùng". Hy vọng sẽ làm sáng tỏ được vài thắc mắc cho người luyện tập lẫn đọc giả.
Gót chân Achille, huyền thoại có thật
Theo lý thuyết tiến hóa, loài người có gốc gác từ loài thú 4 chân, từ từ đứng thẳng và đi bằng 2 chân, thì phần dưới phải gánh chịu trọn vẹn sức nặng của thân thể. Chổ yếu bẩm sinh là cổ chân, càng lớn tuổi thì càng trầm trọng đưa đến đi đứng không vững vàng, thân thể bị lắc lư, rồi từ đó bị ảnh hưởng dây chuyền làm tổn hại từ gót chân, đầu gối, xương cụt, lưng...
Gót chân Achille quả đúng là nơi dễ bị trặc gân nhất trong cơ thể người. Phần đông những người tập thể dục thể thao đều bị thương ở đây. Mang giày thì bàn chân lại càng thêm bị gò bó nên không cử động được bình thường. Làm đàn bà còn khổ hơn vì tiêu chuẩn về cái đẹp bắt phụ nữ phải có bàn chân nhỏ, lại thêm mang giày cao gót để có ảo giác là bàn chân nhỏ thêm lại bị càng thêm gò bó hơn!
1) Lợi ích đầu tiên : Làm gót chân cứng cáp để khỏi bị bong gân
Khi 10 ngón chân bấu xuống, lòng bàn chân cong lên rời khỏi mặt đất. Người luyện tập chỉ cần đong đưa thân thể theo trục trước sau là tự dùng trọng lượng của cơ thể để "gia cố" những gân cốt lẫn bắp thịt từ cổ chân đi xuống. Các người đã từng học võ đều biết thế nào là đứng tấn để cho bắp đùi cứng cáp. Bấu những ngón chân xuống mặt đất và đong đưa cũng là một cách đứng tấn để "gia cố" bàn chân và cổ chân.
Những người tập thể dục bằng cách chạy bộ, dù trái tim mạnh khỏe dẻo dai, nhưng lại có nguy cơ bị chấn thương. Vì tùy theo cách đi đứng hay chạy nhảy, phần dưới của cơ thể phải gánh chịu từ 2 đến 4 lần trọng lượng của cơ thể. Ví dụ như một người cân 80 kg, trong một giai đoạn nào đó khi chạy nhảy, một chân phải chịu sức nặng lên đến 420 k! Những khớp sụn bọc đầu xương liên tục va chạm vào nhau. Sau một thời gian sẽ bị mòn và rạn nứt. Đó là chưa nói đến trường hợp người chạy bộ không đúng cách, mang giày kém chất lượng, chạm đất không nhẹ nhàng thì các gót chân, đầu gối, háng, lưng, cổ... sẽ bị tốn thương.
Đây là tình trạng mà bản thân tôi đã từng gặp. Vốn là gót chân đã bị bong gân khi chơi bóng chuyền, sau này lành rồi nhưng mỗi lần nhảy cao lên đập bóng, rồi chạm đất đúng cách là bị trặc chân tiếp. Ba bốn lần như thế nên tôi đành phải bỏ môn thể thao này. Nhưng nhờ luyện tập động tác bấu ngón chân xuống đất, cả bàn chân và gót chân được phát triển mạnh khỏe chắc chắn. Sau này, tôi chạy bộ bị thất lạc vào đồi cát lồi lõm lẫn hầm hố ngoài bờ biển, vì đêm tối nên không thấy mình đặt chân ở đâu, thế mà vẫn về chổ ở êm xuôi.
2. Lợi ích thứ hai: Xoa bóp, sắp xếp và điều hòa lại lục phủ ngũ tạng.
Thời điểm lý tưởng nhất để tập mọi môn dưỡng sinh tốt nhất là vào buổi sáng, tuy đầu óc đã nghĩ ngơi thư thái qua đêm, nhưng hệ thống tiêu hóa, tim mạch, máu huyết ... thì lại bị trì trệ vì cơ thể không cử động.
Khi chúng ta ngủ, chỉ có đầu óc và bắp thịt được nghĩ ngơi thư giản, những bộ phận khác trong cơ thể vẫn hoạt động. Nhưng vì nằm im, nên ở bất cứ tư thế nào, vẫn không thể cho cho phép tim gan ruột phổi hoạt động bình thường. Nếu nằm sấp thì phổi đè lên tim. Nằm nghiêng thì cái này lại đè lên cái khác. Hệ thống tuần hoàn của máu và đường ruột không lưu thông suôn sẻ. Chúng ta thường có động tác tự nhiên là vươn vai vào buổi sáng để thấy mình khỏe hơn. Vẫy tay Dịch Cân Kinh cũng là một cách vươn vai trong suốt 20 đến 30 phút!
Giả tỷ như chúng ta muốn làm xì hơi một quả bóng. Chúng ta dùng hai tay ép quả bóng này vào một vật cứng như mặt đất hay bức tường. Bụng và ngực chúng ta có thể ví như là một quả bóng có nhiều hơi độc. Người luyện tập dùng ba lực này để đẩy vào vật cứng là xương sống để tống khứ khí độc ra ngoài.
Vẫy tay đong đưa, nhíu hậu môn, đặt lưỡi lên vòm họng và thở ra là một hành động rất nhẹ, để lắc lắc, rung rinh, bóp vào lẫn buông ra để nội tạng tống khí chất độc ra ngoài (Hơi ợ và khí thải từ trung tiện là hơi độc). Song song đó chúng ta cũng vận hành cơ thể cho máu huyết lưu thông. Chuyện dễ ăn, dễ ngủ, dễ tiêu hóa, dễ bài tiết là vì nhờ nội tạng sạch sẽ nằm đúng ngay ngắn vào vị trí.
Xin lưu ý 3 động tác này nên làm một cách nhẹ nhàng không cấp bách, thậm chí cũng không dùng lực hết sức mình.
3. Lợi ích thứ ba: Sinh lý sung mãn.
Tác giả xin lỗi với độc giả trước khi trình bày chuyện phòng the, vốn là khó nói theo tiêu chuẩn đạo đức Á Đông. Vì nhạy cảm cho nên học viên chỉ được giải thích qua loa là phải nhíu hậu môn. Sau một thời gian luyện tập và trao đổi với những bạn đồng môn, tôi xin viết lại cho chính xác là:Đàn ông thì nhíu cả một vùng hạ bộ là ruột già, hậu môn và bìu dái. (scrotum)
Đàn bà thì nhíu cả ruột già, hậu môn và cửa mình.
Ban đầu thì hơi khó tập, cần phải trí tưởng tượng vì những bắp thịt này không hoạt động trong cuộc sống thường nhật. Khi luyện tập quen rồi thi phái nam sẽ thấy bìu dái của mình thót lại theo ý muốn. Phái nữ thì thắt cửa mình. Vì vùng "nhạy cảm" này được kích động hàng ngày, hậu quả kèm theo là chuyện chăn gối được suông sẻ, những người tập luyện có thể điều khiển cuộc "mây mưa" theo ý của mình, đồng thời khám phá ra nhiều cảm giác lạ chưa hề có. Những ai bị yếu sinh lý thì thấy cuộc đời bỗng thay đổi, từ sự thấp thỏm lo lắng đi chợ thiếu tiền bỗng chuyễn sang trạng thái dư ăn dư để! Thật là:
Trong tay muôn vạn tinh binh
Kéo về đóng chật một thành Lâm Truy
4. Lợi ích thứ tư: Phòng ngừa bệnh tật và duy trì sức khỏe.
Một môn dưỡng sinh đúng nghĩa như Yoga, Thái Cực Quyền, Thiền Định ... đều có chức năng hồi sinh những tế bào cần thiết cho cơ thể. Được may mắn lớn là tập luyện môn này trước khi già yếu bệnh tật. Tôi có cảm giác rõ rệt là có thể sống mạnh khỏe đến hơn 80 tuổi trong một cơ thể ở lứa tuổi ... 36. Chấm dứt những tai nạn khó chịu trong cuộc sống hàng ngày như trẹo cổ, đau lưng, chóng mặt... Ngoài việc phải ngủ nghê và nghĩ ngơi lâu hơn khi mệt mỏi, so ra tôi còn cường tráng hơn thời trai trẻ ! Những bạn cùng luyện tập môn này cũng thay đổi tướng bộ, miệng lưỡi hồng hào, sắc mặt tươi tắn, đi đứng vững chãi... Họ quả quyết rằng họ đã chữa được nhiều thứ bệnh. Bản thân tôi không hề bị bệnh gì, nên không dám ngụy tạo những bằng chứng không thật để thổi phồng sự thật.
Sự yên tâm chờ đợi tuổi già bước đến làm cho dễ chịu hơn với chính mình và mọi người xung quanh. Những chuyện vui buồn trong đời, thành công lẫn thất bại đều được xem như là những chuyện bình thường. Dù muốn hay không, bản thân bỗng dưng trầm tính dễ chịu hẳn ra.
Không biết những tế bào trong cơ thể đã tái tạo được gì, nhưng bản thân tôi lại có cảm giác rõ rệt rằng, nhờ động tác dưỡng sinh đơn giản này, tôi được hồi sinh lần nữa!
5. Lợi ích thứ năm: Lạc quan sắp xếp lại công việc trong ngày và hơn thế nữa.
Các đạo giáo thịnh hành trên thế giới thường hay kèm những quyết định có ít cho sức khỏe thành những giáo điều. Chẳng hạn như Hồi Giáo có quy luật là mỗi năm phải kiêng ăn một tháng uống từ khi mặt trời mọc đến khi lặn ( Ramadan ). Nhưng kiêng ăn hơn 12 giờ trong ngày là một hành động rất tốt cho sức khỏe và phát triển kháng thể. Bởi vậy những người theo đạo Hồi có tỷ lệ ung thư ít hơn những người theo đạo khác. Đạo Phật thì ăn chay lẫn ngồi thiền... Nếu chúng ta tách ra những gì có ít thật sự cho cơ thể và cái nào thuộc về tâm linh, thì chúng ta cũng gặt hái được nhiều điều hay, mặc dù không cần theo đạo nào!
Bản thân tôi ngờ ngợ rằng môn Dịch Cân Kinh là do nhân vật huyền thoại Đạt Ma Tổ Sư truyền lại. (Đạt Ma người Ấn Độ mà Yoga lại không có động tác này). Trong những quốc gia không được công nhận bản quyền, lạng quạng còn mang thêm tội vào thân mà Pháp Luân Công là bằng chứng sờ sờ trước mắt. Có thể ai đó, một cá nhân hay một nhóm người, vô tình tìm ra trong lúc tập luyện rồi gán cho là của Đạt Ma Tổ Sư cho thêm phần ly kì huyền ảo như một ân huệ của đấng thiêng liêng. Thêm những lời căn dặn rằng không đúng bài bản sẽ bị hỏa tẫu nhập ma, sinh bệnh, liệt dương, vân vân.
Theo thiển ý của tác giả, một trong những lý do mà động tác Dịch Cân Kinh không được truyền bá rộng rãi là vì bài tập được giải thích lẫn thực hành theo kiểu Á Đông. Nào là phải tập trung cao độ vào từng cử chỉ, đếm lượt vẫy tay, canh đúng thời gian, nhìn đúng hướng, không được nghĩ ngợi mông lung...
Riết rồi người tập luyện có cảm giác là bị hành hạ. Có nhiều người bỏ ngang sau một thời gian vì chán nản. Thật tình mà nói, nếu tôi tuân thủ cách luyện tập một cách máy móc thì tôi cũng là người bỏ cuộc đầu tiên.
Sự việc sẽ khác nếu chúng ta xem nó là một sự (tự ) đấm bóp cho cơ thể lẫn một lúc thư giản nghe nhạc thính phòng cho tâm hồn!
Thay vì đếm từ một đến vài ngàn lần, sau vài ngày tập luyện thuần thục, tôi vừa vẫy tay và vừa nghe những bản nhạc mà tôi yêu thích nhất trong youtube từ smartphone. Căn cứ vào thời gian của mỗi bài hát, tôi có thể canh giờ đến lúc nào thì sẽ ngưng. Không biết đây cũng là một phương pháp chữa bệnh bằng âm nhạc0, Music Therapy ?
Sách vở dạy chúng ta nên nhìn về hướng mặt trời khi luyện tập, nhưng vì có lịch làm việc dài đăng đẳng, nhiều khi hơn 16 tiếng đồng hồ , hằng ngày tôi phải thức rất sớm và tập luyện trước khi mặt trời mọc. Tôi vừa luyện tập vừa xem bể cá thủy sinh. Nhìn những con cá vô tư nhởn nhơ đem lại cho tâm hồn những giây phút thơ thới thanh thản. Những người không có hồ cá thì có thể nhìn những cảnh vật gì mà họ yêu thích. Không biết cách chữa bệnh bằng cách nhìn những cảnh vật tươi đẹp là gì ?
Vừa nghe nhạc, vừa xem cá, vừa vẫy tay cũng chưa đủ. Tôi còn lợi dụng thời gian này để sắp xếp lại lịch trình làm việc, sẵn đó giải quyết luôn những vấn đề có thể xảy ra trong ngày. Chắc chúng ta còn hình ảnh của nhiều nhân vật quan trọng chắp tay sau lưng đi qua đi lại đi qua đi lại khi quyết định một công việc quan trọng và khó khăn. Vô tình, họ đang vô tình đặt cơ thể vào một trạng thái tốt nhất để quyết định sáng suốt. Lúc đó tim hoạt động mau hơn, mọi giác quan đều mở ra và dễ cho họ quyết định sáng suốt và nhanh chóng hơn là ngồi yên. Công vệc của tôi lại trôi chảy vì đã biết cái gì làm trước và cái gì làm sau. Với dòng thời gian nhìn lại, những quyết định sáng suốt lẫn ý tưởng đột phá nhất trong ngày, đều được hiện ra trong thời gian vẫy tay này.
Nhiều sách vở chỉ răn đe là phải tập luyện thường xuyên để có kết quả. Nhưng họ quên yếu tố hữu ích của nó, làm nhiều người bị ghiền môn này vì tập luyện xong là thấy tinh thần phấn chấn, ăn được ngủ được, làm việc cũng sáng suốt hơn bình thường. Không tập luyện vài ngày là tôi thấy đầu óc bần thần, thân thể khó chịu vì bị bí hơi, đâm ra dễ bực bội vì những chuyện không đáng quan tâm !
Thay lời kết, tốt cho cơ thể lẫn tâm hồn và hơn thế nữa
Những thành quả tôi trình bày trên đây nằm trong phương pháp Sức Mạnh - Tĩnh Lặng do người sáng lập ra đạo Cao Đài Phạm Hộ Pháp sáng lập vào năm 1927, mà chú Huỳnh Tâm đệ tử đời thứ hai. Động tác vẫy tay chỉ là một mảnh vụn của phương pháp này. Vì không có nhu cầu tu luyện hay tìm đạo, tôi chỉ lấy những gì có ích cho cơ thể để phòng bệnh và tự chữa bệnh. Thấy bao nhiêu cũng quá đủ nên tôi chỉ tập luyện ở mức thấp nhất. Những ai muốn tập luyện nghiêm túc hơn thì xin liên hệ với chú Huỳnh Tâm hay Nguyễn Gia Thưởng để được giải thích lý thuyết và hướng dẫn thực hành tỉ mỉ hơn. So với động tác "Dịch Cân Kinh" trong youtube hay sách vở, chúng tôi cũng có một số chi tiết khác :
1 - Hai bàn chân không đứng song song mà đứng thành chữ A hoặc chữ V ngược. (theo như tấn của phái Vĩnh Xuân mà Lý Tiểu Long đã học)
2- Hai đầu gối đưa về phía sau, khiến cho nửa thân trên ngả về phía trước một chút với một góc 5 độ.
3- 400 cái đánh tay trước, (hay phân nữa thời gian làm động tác này), lưỡi để lên trên răng phía nóc vọng làm cầu nối cho Đốc mạch.
4- 400 cái đánh tay sau, lưỡi để xuống dưới răng làm cầu nối cho Nhâm mạch.
5- Hơi thở nên để bình thường không cần phải theo nhịp đánh tay trước sau, không gượng ép.
Nói về những môn dưỡng sinh, riêng về Á Đông thì có nào là Nội Công, Khí Công, Thiền, Yoga, Zen ... Dù hướng về một mục đính là sức khỏe và tâm linh, người luyện tập thường bị vướng vào một "rừng" lý thuyết lẫn thực hành khác nhau. Mà ngay trong lúc học tập, dù được một thầy chỉ dẫn một bài học, thì mỗi người cũng có thể hiểu biết khác nhau. Đây không phải là một điều đáng phàn nàn mà là một sự thật nên chấp nhận.
Vì ngay cả mỗi cơ thể chúng ta là tuy giống nhau nhưng rất khác nhau, đọc giả có biết rằng vị trí ruột thừa có thể nằm trong sáu bảy nơi trong bụng của mỗi người!
Có người dẽo dai có thể đánh tay giơ cao, người khác thì thấp . Ngay cả tôi có ngày mệt mõi thì vẫy tay chậm, ngày khác thấy hưng phấn thì làm nhanh. Rồi khi mới luyện tập thì bấu 10 ngón chân xuống đất, nhưng bây giờ thành thục thì lại chỉ bấu 2 ngón chân cái xuống đất để chữa chứng bạn chân bị lật vào trong (pronation) khi chạy bộ. Vậy phải làm sao?
Theo thiển ý là nên chấp nhận những khác biệt và bỏ qua khái niệm Đúng - Sa ! Người luyện tập nên lắng nghe mọi cách chỉ dẫn, sau đó gạn lọc và làm theo những gì họ thấy có lý, và đạt hiệu quả sau khi thử nghiệm. Chúng ta cũng nên phóng khoán hơn, nghiên cứu thêm những môn dưỡng sinh khác như Thái Cực Quyền, Khí Công, Yoga... Không ít thì nhiều, môn nào cũng có hiệu nghiệm của nó. Đạt yêu cầu là càng tập luyện thì càng mạnh khỏe và hồng hào.Trái lại thì lại càng đau nhức mệt mõi chán chường.
Là người bình thường, tôi cố gắng trình bày kinh nghiệm và hiểu biết của mình bằng những chữ nghĩa bình thường. Nếu không khoa học thì cũng có lý. Mà không có lý thì các người tinh tường hơn biết ngay và phản bác được. Vậy vị nào có ý kiến khác thì xin phản ảnh để những người luyện tập mở thêm tầm hiểu biết. Bản thân tôi xin cảm ơn trước.
Sẵn đây xin gửi đến đọc giả một bài viết khá mạch lạc nói về Dịch Cân Kinh của ông Huỳnh Bửu Khương, một cựu tù nhân trong trại cải tạo. Nhờ luyện tập mà ông đã vượt qua những nhục hình để về được với gia đình: https://bit.ly/2Svls20
Dương Thành Tân
* Trong Yoga cũng có một môn chuyện luyện tập chuyên về chuyện phòng the, Yoga Tantra. Theo họ, chuyện sinh lý là chuyện thiêng liêng lúc Trời và Đất, Nam và Nữ giao hợp với nhau mà tạo ra phép màu của sự sống. Quyễn Kamasutra có gốc gác từ lý thuyết này. Tiếc thay, về sau người đời chỉ nhìn về những tư thế tình dục mà bỏ sót những quan niệm nhân sinh khác người của triết lý Ấn Độ.